Giản Tùy Tâm sống hai đời, chưa từng thấy dáng vẻ này của Dụ Tư Dực ---
Hơi thở mong manh, cả người lạnh toát, thật giống một giây sau sẽ ngừng thở.
Giản Tùy tâm liếc mắt nhìn thêm một cái, không đành lòng, chạy khỏi gian phòng, trên đường đi kìm nén cơn khủng hoảng, khóc cũng không dám khóc, chạy một mạch đến phòng Dụ Thi Linh.
Nàng giương môi ra muốn gọi người, nhưng không có âm thanh thoát ra, cổ họng nghẹn đắng.
Sau đó không trì hoãn thêm nữa, trực tiếp đưa tay đập cửa, khóc lớn.
Đêm hôm khuya khoắt, làm ra động tĩnh lớn như vậy, không những Dụ Thi Linh bị đánh thức, ngay cả những người khác cũng bị tiếng ồn lẫn tiếng khóc gọi tỉnh dậy, Phùng Kha không kịp mặc áo choàng, nhấc đèn từ phòng bên cạnh bước ra.
"Tiểu Giản?"
Trên mặt Phụ Nhân đều là kinh ngạc, vội vã đến gần đỡ người đứng dậy, trong lòng dâng lên dự cảm không lành: "Xảy ra chuyện gì?"
Sống hai đời, chưa bao giờ Giản Tùy Tâm sợ hãi đến vậy, bất kể bị tu sĩ chính đạo truy sát, hay thời khắc Thiên sét đánh trúng, nàng chưa từng nếm trải mùi vị kinh hãi tột độ này.
Nàng không sợ chết, nhưng nàng rất sợ Dụ Tư Dực sẽ chết!
"Sư tôn, xảy ra chuyện rồi..." Cảm giác sợ hãi giống như cuộn sóng, từng cơn liên tiếp phả vào mặt.
Đôi mắt thiếu nữ đỏ ngầu đến mức có thể xuất huyết, Phùng Kha nghe xong sắc mặt lo lắng, chưa kịp hỏi Dụ Tư Dực xảy ra chuyện gì, cửa phòng liền mở.
Sau đó Dụ Thi Linh bước ra. Tối nay nàng đi ngủ rất sớm, nếu không có tiếng khóc ngoài cửa, tất nhiên nàng chưa tỉnh dậy, lúc này vẫn còn mông lung không hiểu xảy ra chuyện gì.
"Nhị thẩm, Tiểu Giản...Sao các ngươi ở đây?"
Dụ Thi Linh dụi mắt, đặt câu hỏi, chưa nghe thấy câu trả lời, đã bị một bàn tay nắm lấy kéo ra khỏi phòng.
Thời gian cấp bách, Giản Tùy Tâm không thể tiếp tục chờ đợi, cũng không lên tiếng giải thích, trực tiếp kéo người chạy ra ngoài, Phùng Kha vội vã theo sau.
Đợi đến khi ba người đi đến gian phòng, phát hiện trên mặt Dụ Tư Dực máu đã phủ kín, ngay cả đệm giường cũng lấm tấm đỏ.
Dụ Thi Linh bị khung cảnh trước mắt doạ sợ, chết trân tại chỗ, hai chân không thể nhúc nhích.
Người trên giường, máu tươi che hết khuôn mặt, bất động nằm đó, thật sự là biểu tỷ sao?
Nàng không thể tin, cũng không muốn tin!
Nàng chưa bao giờ tưởng tượng được, Dụ Tư Dực thanh lãnh xuất chúng, sẽ có lúc suy yếu đáng thương đến vậy, nàng cho rằng mắt của mình có vấn đề.
"Biểu tỷ bị làm sao?"
Thất khiếu chảy máu...Phùng Kha đứng trước giường chau mày, đáy mắt né qua một tia hoảng sợ, chóp mũi truyền đến mùi máu tanh nhàn nhạt, mùi vị này làm nàng nhớ lại tình cảnh nhiều năm trước, Dụ Tư Dực dựa đầu vào giường thổ huyết.
Tâm Ma, là Thanh Tâm quyết đưa tới tâm Ma!!!
Nàng lừa ta! Lừa tất cả người Dụ gia!
Phùng Kha tức giận run người, trong giây lát nhớ lại ngày Dụ Tư Dực trở về ---
Năm đó trước mặt tất cả gia tộc, nàng phô ra cặp cánh mới, uy vũ thô bạo mà mỹ lệ, mọi người xung quanh tấm tắc khen ngợi, nhưng không hiểu vì sao luôn thấy nàng không vui, không lên tiếng trả lời.
Đến lúc này, Phùng Kha mới hiểu nguyên nhân thật sự.
Đã nhiều năm như vậy, tâm Ma của Dụ Tư Dực vẫn còn tồn tại.
"Ta đi xem biểu tỷ!" Dụ Thi Linh không nhìn nổi, nhấc chân hướng tới trước giường, Phùng Kha bất ngờ lên tiếng ngăn cản.
"Bệnh này, ngươi không trị được."
Lúc này Phùng Kha không muốn bàn đến tâm Ma với hai tiểu bối, không cho Dụ Thi Linh và A Giản tới gần thêm nữa, nàng cau mày, ngồi lên cạnh giường, rút khăn tay từ trong tay áo, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt chất nữ, sau đó đuổi hai nàng ra ngoài.
Trong phòng, ánh nến chập chờn theo gió, Phùng Kha buồn rười rượi, thở dài một tiếng.
Một con Hồ Điệp bạch sắc bay ra từ trước ngực, vỗ cánh đậu lên xương quai xanh của Dụ Tư Dực, sau đó hướng tới khuôn mặt mềm mại cắn mạnh một cái, máu tươi chảy ra trong nháy mắt, từng luồng thuần linh khí cũng theo vết thương mà bốc lên, dần dần tiêu tan trong không trung.
Rất nhiều năm về trước, Ma giới từng có một gia tộc cực kỳ độc ác, tộc nhân cướp linh khí của người khác để tăng tu vi, hồn thú của bọn chúng là Phệ Linh Điệp, chuyên dùng để hấp thụ linh khí, mà Phùng Kha, chính là truyền nhân cuối cùng của gia tộc này.
Ngay cả Dụ Văn Tê cũng không biết thân phận thật sự của nàng.
Có lẽ tội nghiệt của gia tộc quá nặng, trời cao mới an bài, phàm là nữ tử Phùng gia, đều không có khả năng sinh đẻ, điều này lí giải tại sao những năm qua Phùng Kha không cách nào sinh ra nhi tử.
Tu sĩ bình thường nếu bị Phệ Linh Điệp cắn, linh khí sẽ tự động tán ra từ vết thương, mặc người hấp thụ.
Tâm Ma của Dụ Tư Dực không chỉ liên quan tới Thanh Tâm quyết, mà càng liên hệ chặt chẽ với tu vi, muốn ức chế tâm Ma, chỉ có thể hạ thấp tu vi của nàng.
Tuy phương pháp này trị ngọn không trị gốc, nhưng đây là cách duy nhất có thể cứu mạng nàng.
Phùng Kha ngồi trước giường, đợi đến khi Dụ Tư Dực tản không ít linh khí, mới gọi hồn thú quay về cơ thể.
Thiếu nữ hôn mê nằm trên giường, chậm rãi mở mắt.
"Nhị thẩm..."
Vừa tỉnh lại, đầu óc Dụ Tư Dực hoản loạn, vẫn cảm thấy thân thể không đúng, nguồn linh khí dồi dào lưu chuyển bên trong cơ thể, lúc này biến mất hơn một nửa, thực sự khó lòng tin được!
"Linh khí của ta?"
"Lúc này còn muốn linh khí?" Phụ nhân lắc đầu, nghĩ tới Dụ Tư Dực nói dối nàng, trên mặt hơi tức giận, thấp giọng chất vấn: "Ngươi lừa chúng ta nhiều năm như vậy, phụ thân ngươi, Nhị thúc và ta, không đáng tin thế sao? Chúng ta là người nhà, vì sao chuyện lớn như vậy, ngươi lại chọn một mình im lặng gánh vác?"
"Ngươi không tin chúng ta, hay là không tin chính mình?"
Xưa nay Phùng Kha luôn ôn nhu, nên khi không vui cũng rất khó nhìn ra sắc mặt giận dữ, nhưng Dụ Tư Dực biết, lần này Nhị thẩm thật sự bị tổn thương.
Cùng một chuyện, nói dối lần đầu, còn có thể tha thứ, lần thứ hai, mọi lời giải thích cũng không có dũng khí nói ra khỏi miệng.
Người bên ngoài thường ca ngợi, Đại tiểu thư Dụ gia là thiên tài tu đạo, nàng tuổi còn trẻ rơi vào tâm Ma, ắt hẳn trở thành chuyện cười trong giới tu đạo? Chỉ e khiến danh tiếng gia tộc bại hoại.
Không khí trầm mặc kéo dài vô hạn.
Nhưng dù Dụ Tư Dực không nói, Phùng Kha cũng có thể đoán ra.
"Chuyện này ta chưa nói cho Thi Linh và Tiểu Giản, che giấu mãi cũng không phải cách, ta sẽ nói với Thi Linh, còn Tiểu Giản, hi vọng ngươi giải thích rõ ràng, đêm nay đứa trẻ này bị doạ sợ, khóc lóc thương tâm, còn tưởng nàng hại ngươi."
Phùng Kha lắc đầu một cái, nhớ tới tiểu cô nương lúc nãy khóc thảm, lại thở dài, suy nghĩ một chút, rồi nói:
"Cách đây vài ngày, ngươi nhất định cự tuyệt hôn lễ, là vì lo lắng tâm Ma phát tác?"
Nhắc đến Giản Tùy Tâm, trong lòng Dụ Tư Dực tê rần, nàng không dám nghĩ, nửa ngày trôi qua, nhẹ nhàng đáp lời: "Tâm Ma tại người, ta không thể cùng A Giản --- thân mật."
Dụ Tư Dực khó khăn lắm mới thốt ra hai chữ cuối cùng.
Kỳ thực, ngoại trừ nguyên nhân này, còn có một chuyện khác nàng không nói ra.
Thần thú Chúc Long vô cùng thô bạo, tuy tới giờ vẫn luôn an phận ngủ say, nhưng không ai biết, chuyện gì xảy ra khi nó hấp thụ Ma khí.
Nếu thành hôn, đương nhiên các nàng ngủ cùng giường kê cùng gối, một khi giao hợp, Ma khí ẩn náu trong cơ thể nàng, sẽ mất khống chế truyền tới cơ thể Giản Tùy Tâm.
Kiếp trước, vì Giản Tùy Tâm ngày ngày tiếp xúc với Ma khí, Chúc Long mới trở nên tàn bạo, cuối cùng gọi Thiên lôi tới, đánh chết nàng.
Đời này, Dụ Tư Dực không dám làm bừa, huống chi phải đánh đổi bằng mạng của tiểu cô nương.
Phùng Kha nghe vậy, cảm thấy xót xa không dứt.
Nhưng ái tình là chuyện của hai người, Giản Tùy Tâm là tức phụ tương lai, nàng có tư cách để biết chân tướng, vì sao hết lần này đến lần khác nàng bị Dụ Tư Dực cự tuyệt.
"Nhị thẩm hiểu ý ngươi, nhưng từ đầu đến cuối ta cảm thấy, chuyện này, ngươi không nên giấu Tiểu Giản, đứa bé kia...Ai! Rất đáng thương, trái tim dành hết cho ngươi, ngươi không nên đối xử với nàng như vậy."
"Ngươi bị tâm Ma dằn vặt, cứ cho là nàng không biết gì cũng thôi, còn đẩy nàng ra xa, ngươi tự nhận là bảo vệ nàng, không muốn nàng lo lắng, thực tế, chính tay ngươi xuyên từng nhát đao vào lòng nàng, tốt hơn ở chỗ nào?"
"Lúc nãy nàng khóc thương tâm, đến tìm chúng ta, luôn nói chính nàng hại ngươi, lẽ nào ngươi muốn giấu diếm tất cả mọi chuyện, để nhận lại kết quả như vậy sao?"
Lời Phùng Kha như viên đá nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống đáy lòng Dụ Tư Dực, chấn động gợn sóng.
Lúc này Dụ Tư Dực mới thức tỉnh, cái nàng gọi là bảo vệ, chỉ là mong muốn đơn phương, nàng chưa từng hỏi Giản Tùy Tâm có muốn tiếp nhận loại bảo hộ như thế.
"Ngày mai ta sẽ gửi thư gọi phụ thân ngươi và Nhị thúc trở về, tâm Ma của ngươi quá nghiêm trọng, tuyệt đối không thể coi thường."
Phùng Kha nắm khăn trong tay, đứng lên, lại kiểm tra thân thể Dụ Tư Dực một lượt mới yên tâm rời khỏi, trước khi đi suy nghĩ một chút, nói: "Ta gọi Tiểu Giản vào, nói hay không, tự ngươi quyết định."
Thanh âm chạm đất, không chờ Dụ Tư Dực đồng ý, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
Mà người nằm ở trên giường, còn si ngốc nghĩ về những lời Phùng Kha vừa nói.
Thiếu nữ thất thần, bên tai truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó chủ động bước vào.
Đúng như dự đoán, chính là Giản Tùy Tâm, nàng tự trách bản thân, đứng ở cửa, hai tay bất an vặn vẹo ống tay áo, muốn đến gần nhưng lại không dám đi.
"Lại đây, ta có chuyện muốn nói với nàng."
Dụ Tư Dực phất tay, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch, Giản Tùy Tâm đau lòng, viền mắt đỏ thêm mấy phần, không dám tiến lên.
Nàng gây chuyện, sư tôn bị bệnh cũng không biết, tùy hứng làm theo ý mình, đáng đời sư tôn không thích ngươi!
Dụ Tư Dực gọi thêm hai tiếng, nhưng tiểu cô nương vẫn không nhấc bước, chỉ đứng ở cửa nhìn vào, giống như hài tử bị mắng, vô cùng đáng thương:
"Cũng được, nàng đứng ở đó, nghe ta nói."
Nên bắt đầu từ đâu?
Tầm mắt Dụ Tư Dực rơi xuống vòng bạch ngọc trên cổ tay, đưa tay chạm khẽ, khoé môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Những việc A Giản hiểu lầm nàng, thực sự không ít.
"Không phải nàng muốn biết, tại sao ta nói lời đó với Nhị thẩm sao?"
"Không thể xác định tình cảm của chính mình, lời này Nhị thẩm không tin, không ngờ lại khiến nàng suy nghĩ nhiều ngày như vậy."