Editor: phần tác giả có lời muốn nói ở chương này rất quan trọng.
- -----------------------------------
Trời trong mây bay nhè nhẹ, gió thu chậm chậm lướt qua, hai người một rắn tĩnh lặng đi vào trong núi, tuy không nói gì nhưng không khí lại ngập tràn lâng lâng vui sướng, tiểu hài chậm rãi bước theo sau lưng Dụ Tư Dực, lồng ngực tựa như rót đầy mật ngọt, khóe môi nâng lên không ngừng, lén ngước mắt nhìn bóng lưng yểu điệu trước mặt, hai trái lê nhỏ bên má lần nữa được gọi ra.
Có lẽ khí thế lạnh lẽo trên người Dụ Tư Dực quá mạnh, phàm nơi nàng đi qua, không có đến một con linh hồ dám lại gần.
Ngộ Trúc dẫn đường, cái đuôi nhỏ uốn éo nhanh chóng tiến vào bụi cỏ, nhân lúc hai người còn ở phía sau, bò qua bò lại chơi đùa thích thú, bỗng nhiên trong không khí truyền đến mùi hương đặc biệt mê hoặc lòng người, chính là nó, thật khó mà tin được, linh xà không thể khống chế bản thân, muốn tới gần nơi tỏa ra mùi hương kia, chốc lát hương thơm càng dày đặc, cuối cùng nàng không chống cự được sự cám dỗ, luồn lách chui ra khỏi bụi cỏ.
Cặp mắt rắn đỏ ngầu mở to, lại quay sang nhìn về phía hai người phía sau, mùi vị là tỏa ra từ trên người tiểu cô nương.
Giản Tùy Tâm càng tới gần, hương vị kia càng thêm nồng đậm, linh xà thè cái lưỡi nhỏ, ngất ngất ngây ngây, loạng choạng giữ thăng bằng, thật giống người uống say, thấy tiểu hài đã tới trước mặt, liền hướng về phía nàng bò tới, cuối cùng quấn lấy cổ tay nàng.
Mùi hương này, thật tốt, có phải đã từng ngửi qua ở nơi nào a...Ngộ Trúc mơ màng, thân rắn chăm chú cột chặt trên cổ tay gầy nhỏ của tiểu cô nương, cặp mắt híp lại, một tia ký ức xa xăm đột nhiên kéo về, nháy mắt khiến nàng tỉnh táo, đuôi rắn buông lỏng, trực tiếp rơi khỏi tay áo Giản Tùy Tâm.
Nàng nhớ ra rồi, người đưa nàng vào bí cảnh, giao cho nàng trách nhiệm bảo vệ Kim Hàn Ngọc, chính là nàng, một nữ tử! Trên người nữ nhân kia cũng mang theo mùi vị này, ngày trước nàng vì bị mùi hương này làm cho mê hoặc, lén lút cắn vào góc áo nữ nhân mới có thể theo nàng tiến vào Đỉnh Thiên động!
Ký ức từ ngàn năm trước chậm rãi hiện lên trong đầu, Ngộ Trúc cảm thấy mùi hương này ngày càng mê hoặc lòng người, nó vặn vẹo trên đất nôn nóng bất an, rốt cuộc cũng nhớ ra hương thơm quen thuộc kia là cái gì ---
Nhưng mùi hương của Thánh thú Kỳ Lân không phải tỏa ra trên Tường Thụy sao!
Ngàn năm trước, Thánh thú giáng sinh trên thế gian, nhưng kể từ khi linh khí bị vẩn đục, Thánh thú ngày một ít đi, nữ nhân kia chính là chủ nhân của Kỳ Lân, Tường Thụy chi thú giáng sinh, chỉ chọn người lương thiện làm chủ tử, Ngộ Trúc bừng tỉnh, nhớ ra nữ nhân kia rất thích cười, năm đó nàng lén lút theo nữ nhân tiến vào bí cảnh, bị cắn rách một vạt y phục, nữ nhân cũng chưa từng nổi giận, thậm chí còn truyền cho nàng một đạo linh khí thuần khiết, giúp nàng mở ra con đường tu luyện...
Từng hình ảnh cứ thế lướt qua đầu, Ngộ Trúc chưa kịp thoát khỏi dòng hồi ức, đã bị một bàn tay nhỏ bế lên, chóp mũi tràn ngập mùi vị mê người, vừa vặn mắt đối mắt với tiểu cô nương, con rắn lại một lần xụi lơ không lực.
Thụy Thú chi chủ đã đủ hấp dẫn, cộng thêm Kỳ Lân tỏa ra hương vị nồng nàn điên đảo, mùi hương này có mê lực rất lớn với Yêu thú, chỉ cần ngửiqua liền lâng lâng tựa ở trên mây, tự mơ tự tỉnh, bất tri bất giác, những bụi cây to nhỏ bên cạnh Giản Tùy Tâm không biết tự bao giờ có rất nhiều linh hồ ẩn nấp, chúng muốn tới gần nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng từ xa nhìn vào.
Tiểu hài nhi nhìn thấy vài chục cặp mắt hồ li long lanh nhìn nàng, liền đưa rắn nhỏ vào trong lòng Dụ Tư Dực, rồi nhấc bộ bước về phía bụi cỏ.
Linh hồ vốn thân thiện, lại thêm Tường Thụy khí trên người nàng, càng dính lấy nàng không buông, con lớn con nhỏ thay nhau nhảy lên người tiểu hài.
Thân thể tiểu cô nương gầy nhỏ, nhiều hồ ly lao tới như vậy, không cẩn thận đẩy nàng ngã ra đất, tuy hồ ly thích gần gũi, nhưng lại không có linh thức, làm việc đều dựa vào bản năng, thấy người ngã xuống đất càng quấn lấy nàng đông hơn.
Dụ Tư Dực thấy vậy sinh lòng lo lắng, chỉ lo tiểu hài nhi bị ép đến tổn thương, một giây sau, nâng tay ngọc lên ném thẳng con rắn nhỏ vào đám hồ ly.
Ngộ Trúc chỉ kịp cảm thấy thân thể xoay vòng trên không trung, sau đó rơi vào một đám lông xù mềm nhũn, dù sao nàng cũng là một con Yêu thú cấp cao, cho dù là dáng vẻ rắn nhỏ này cũng đủ để uy hiếp đám linh hồ, lúc nãy nó uốn éo thân mình, mớ lông mềm mại dưới thân lập tức chạy tứ tán, tựa như thủy triều hạ xuống.
Tiểu cô nương bị hồ ly đè ép, tóc tai rối bời, mấy con vật nhỏ trốn nhanh như vậy, nàng còn chưa kịp phản ứng, chật vật chống tay bò dậy, thì thấy dưới mông có cái gì đó nhúc nhích mềm mại, tiện tay với lấy, hóa ra là một tiểu hồ ly, con linh hồ này nhìn qua chỉ tầm mấy tháng tuổi, đôi mắt to tròn, vô cùng đáng yêu, hai cái tai dựng thẳng lên không trung, lông bù xù, Giản Tùy Tâm không nhịn được đưa tay nặn nặn, vui đến nỗi mắt cũng híp lại.
Dụ Tư Dực thấy tiểu hài cao hứng, lo lắng lúc nãy sớm tiêu tan, đi tới trước mặt tiểu hài kéo người đứng lên.
"Nếu ngươi thích, liền mang về nhà nuôi."
Giản Tùy Tâm quả thực rất thích, tiểu hồ ly ngoan ngoãn nằm trong lòng nũng nịu, lúc này nghe thấy Dụ Tư Dực nói, chỉ ngây ngốc gật đầu cười cười, nào có nửa phần dáng vẻ tàn nhẫn kiếp trước.
Vốn định bắt lấy hai con, nhưng đám linh hồ rất sợ Dụ Tư Dực, chỉ cần có nàng, căn bản sẽ không xuất hiện, cuối cùng chỉ bắt được duy nhất một con, Giản Tùy Tâm cảm thấy hài lòng, ôm tiểu hồ ly vào lòng nhảy nhót đi về nhà trúc, còn chưa đi được hai bước đã nhớ tới Ngộ Trúc bị Dụ Tư Dực thẳng tay ném đi, xoay người đi tới bụi cỏ tìm tìm, Dụ Tư Dực nhẹ nhàng gọi hai tiếng "Ngộ Trúc".
Chốc lát thấy một con rắn nhỏ chui ra từ bụi cỏ, tiểu hài cười nhẹ cúi người đưa hai ngón tay ra phía trước con rắn, ra hiệu cho nó bò lên.
Ngộ Trúc nhìn thấy nụ cười hồn nhiên kia, lại nghĩ tới nữ nhân ngày đó trong bí cảnh, phát hiện cảm giác hai người mang lại giống nhau y hệt, nhất thời không biết "Hiện giờ là năm nào", ngơ ngác sững sờ tại chỗ.
"Ngộ Trúc, tới a!"
Tiểu hài lại đưa tay kia phẩy phẩy ra hiệu, sờ sờ vào con rắn, linh xà lúc này mới phản ứng lại, theo lòng bàn tay của nàng bò tới cổ tay.
Sư đồ Dụ Tư Dực ở lại nhà trúc nửa tháng, mỗi ngày đều lập đi lập lại lịch sinh hoạt, ban ngày Dụ Tư Dực đả tọa tại phòng, Giản Tùy Tâm mang theo linh xà vào núi chơi đùa du đãng, đêm xuống hai người ngủ chung giường, đợi tiểu hài rơi vào giấc mộng Dụ Tư Dực mới thức dậy giúp nàng dưỡng hồn.
Tối nay cũng như vậy.
Trời tối, người yên giấc, Dụ Tư Dực gọi ra Kim Hoàng, nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn nằm bên cạnh, nàng có chút lo lắng, một lát sau đứng lên khoác lên mình cái áo mỏng rồi bước tới cửa sổ, lẳng lặng ngắm sao trời.
Ngộ Trúc lúc này hóa thành hình người, đứng ở một góc nhà cách Dụ Tư Dực không xa, hiển nhiên là nàng cố ý tìm người, nhẹ nhàng hướng về cửa sổ hô lên một tiếng.
"Này!"
Thiếu nữ lặng lẽ xuất thần bị âm thanh này làm giật mình, đưa mắt quét qua một lượt, liền nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều quyến rũ, nhớ tới việc mỹ xà này sẽ ở cạnh tiểu hài mọi lúc, trong lòng có chút không yên, khẽ nhíu mày, nhấc bộ bước ra ngoài.
"Trước mặt A Giản, không được phép lộ ra hình người."
Thiếu nữ đanh thép nói ra yêu cầu, không để người kia có cơ hội từ chối.
Ngộ Trúc nghe xong mơ mơ hồ hồ, không biết lí do vì sao, nhưng không hóa thành hình người trước mặt tiểu cô nương, còn giúp nàng bớt đi rất nhiều việc.
"Ta còn không thèm để nàng nhìn thấy hình dáng này đây!" Ngộ Trúc khịt mũi coi thường, cảm nhận được lạnh lẽo toát ra từ thiếu nữ, có chút sợ sệt, ngữ khí nhả ra mềm mại hơn đôi chút, "Ta chỉ là giúp ngươi trông chừng đứa nhỏ."
Dụ Tư Dực hơi nghiêng người, làn tóc đen nhánh phủ trên vai, gió đêm vừa thổi, một sợi tóc theo đó đong đưa, ánh trăng sáng rỡ chiếu lên người thiếu nữ, liền có thêm mấy phần cảm giác tiên nữ, Ngộ trúc thoáng sững sờ.
Đẹp thì đẹp rồi, nhưng quá lạnh, không hề có hương vị con người.
"A Giản chưa biết ta và nàng là nhân duyên trời định, việc này người không được tiết lộ..."
"Biết biết ta không nói!" Đêm nay nàng chủ động đến đây là có việc muốn nhờ, không chờ Dụ Tư Dực nói xong đã vội nhận lời, sau đó mặc kệ Dụ Tư Dực có bao nhiêu lãnh mạc, nhích tới gần hơn mấy bước, trong giọng nói mang theo âm vị năn nỉ, "Sau khi các ngươi rời đi ta có thể ở lại đây thêm một chút..."
Ban ngày Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm tính toán qua mấy ngày nữa sẽ quay về Dụ gia, linh xà nghe được, nó sắp thăng cấp, nếu có thể ở lại Linh Hư Sơn là chuyện tốt, nghĩ tới đây, Ngộ Trúc không màng tôn nghiêm, thừa dịp đêm tối lén lút tới nhà trúc đưa ra lời thỉnh cầu.
Thiếu nữ trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng, tựa hồ đang suy tư điều gì, âm thanh có vài phần để tâm.
"Muốn thăng cấp?"
Nói đến thăng cấp, tâm tình Ngộ Trúc trở nên u sầu, nàng đã kẹt ở Viên Mãn cảnh cấp trung ba trăm năm, mỗi lần đột phá đều nhận về thất bại, nếu lần này có thể đột phá lên Viên Mãn cảnh cấp cao, ngày nàng phi thăng sẽ gần hơn một bước.
"Ừm."
"Ngươi còn nhớ giọt máu tâm đầu?"
Ngày ấy bí cảnh đóng lại, thiếu nữ lấy ra một giọt máu, cưỡng chế nàng ký khế ước, việc mất mặt như vậy, làm sao có thể không nhớ?
Giọt máu tâm đầu rơi vào tròng mắt, tự động sẽ hình thành khế ước, đem vận mệnh hai người trói buộc, trừ khi Dụ Tư Dực chủ động hủy khế ước, bằng không giữa hai người mãi mãi tồn tại quan hệ chủ nhân linh sủng, Ngộ Trúc dù không cam tâm, cũng đành chấp nhận.
"Tất nhiên nhớ."
Dụ Tư Dực nghe thấy ngữ khí bất phục của Ngộ Trúc, không hề tức giận, đầu lông mày khẽ nhíu, phong ấn ý cười.
Ngộ Trúc trông thấy Dụ Tư Dực như đang muốn cười nàng, trong lòng dậy sóng, còn chưa kịp tức giận, một bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng lướt qua làn mi, Ngộ Trúc ngay cả động đậy cũng không dám.
"Khế ước đã hình thành, giọt tâm đầu này có thể lấy ra."
Dụ Tư Dực động nhẹ bàn tay, một giọt Thủy Châu đỏ tươi êm dịu chậm rãi đi ra từ mắt Ngộ Trúc, một giọt máu lại mỹ lệ như vậy.
"Ngày đó vì muốn đưa ngươi đi, liền đem nó vào trong ngươi, giờ đây Thủy Châu này thuộc về ngươi, muốn dùng thế nào, ta sẽ không can thiệp."
Thiếu nữ thả ra một câu nói, Ngộ Trúc khẽ giật mình.
Giọt máu tâm đầu không giống với máu bình thường, bên trong chứa linh khí tu vi thuần khiết nhất của người tu đạo, Dụ Tư Dực tu luyện vừa vặn đến thuần đạo pháp, không cần phải nói Ngộ Trúc cũng biết, linh khí của nàng có bao nhiêu thuần túy.
Nếu đem giọt máu này đi luyện hóa...Nhất định có thể đột phá thành công.
Trái tim Ngộ Trúc bất ngờ đập thình thịch đầy khiêu khích, còn chưa kịp định thần, Dụ Tư Dực đã đưa giọt máu vào lòng bàn tay nàng, Thủy Châu đỏ tươi ướt át lần theo da thịt đi vào cơ thể, sau này muốn sử dụng, nàng có thể tự mình lấy ra.
"Ngươi có ý gì?"
Ngộ Trúc nghi hoặc nhìn Dụ Tư Dực, đối với thiếu nữ trước mắt trong lòng có chút sợ hãi, không dám suy đoán ý nghĩ của nàng ta, nếu hiểu sai ý, người chịu thiệt chính là nàng.
Lá gan nhỏ như thế, sợ ta sao? Dụ Tư Dực hiểu ra Ngộ Trúc đang lo lắng điều gì, khóe miệng vươn lên.
"Chính là ý ngươi đang nghĩ tới."
Cũng không thể --- để ngươi làm việc không công cho ta a.
- ------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kiếp trước Dụ Thi Linh đại hôn, Dụ Tư Dực đi uống rượu mừng, trở về đã là say chuếnh choáng, dưới ánh trăng chỉ thấy nhà trúc trạm kế tiếp cái xưa nay y nữ tử, cô gái kia khuôn mặt thuần tú, đầy mắt lo lắng, thấy nàng trở về lúc nãy triển lộ miệng cười - nhất
Chính là nàng số mệnh an bài thê, yêu mà không thể nói người yêu.
Giản Tùy Tâm lúc này lui ra Ma giới đã có ba năm, cái kia ma công nàng có thể lâu không từng tu luyện, trên mặt che Ma khí chỉ còn dư lại mỏng manh một tầng, ánh trăng chiếu, càng là một điểm đều không nhìn thấy, Dụ Tư Dực hoan hỷ nhất nàng bộ dạng này, trong ngày thường bí ẩn yêu thương tàng sâu bao nhiêu, bạo phát lên liền mãnh liệt đến đâu, nàng dựa vào men say, đem người theo ở trên cửa tinh tế ôn nhu hôn...
(Tự mình não bù đi, ngày hôm qua phát ở trong bình luận, đại khái rất nhiều người không thấy, kiếp trước lần kia chính là như vậy phát sinh)