Tuy Vân Bích chỉ là tỳ nữ của Tuần Thiên Tinh, nhưng từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên, so với tình cảm chủ tớ bình thường thân thiết hơn rất nhiều, nghe thấy Dụ Tư Dực đánh gãy chân Vân Bích, trong lòng Tuần Thiên Tinh vô cùng phẫn nộ, nhưng lại sợ hãi không dám biểu tình, sắc mặt lúc này trắng thêm mấy phần, nếu không có vách tường dựa lưng, sợ đã sớm ngã xuống.
Không khí như ngưng lại, một giọt hơi nước bốc lên tựa hồ bị lãnh lẽo nơi đây biến thành băng.
Dụ Tư Dực cách Tuần Thiên Tinh ba bước chân, cặp mắt phượng lạnh lùng chăm chú dán chặt lên người đối diện, dáng vẻ lãnh mạc vô tình, như nói với Tuần Thiên Tinh, giữa ngươi và ta từ nay không còn cái gọi là tình nghĩa đồng môn.
"Nghe nói ngoại công của ngươi đã xuất quan, chuyện hôm nay, nếu không phục có thể gọi hắn đến."
Trên mặt Tuần Thiên Tinh toàn bộ đều là đáng thương, nhưng thân thể lại bị tức giận làm cho run rẩy, vừa vặn đang nghĩ làm cách nào để Tuần Phong Diểu đến đây giúp nàng đòi lẽ phải, thì nghe thấy Dụ Tư Dực nói lời này, nhất thời mọi sự uất giận đều ngưng đọng ở lồng ngực không cách nào phát tiết.
"Sư tỷ, ngươi cần gì phải làm đến mức này?"
Nữ hài đứng bên của sổ, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng không có chút hồng hào, một giọt mồ hồi lạnh từ trên trán chảy xuống gò má, bị gió thổi qua liền biến mất không thấy hình bóng, một cặp mắt tràn đầy hơi nước, chất chứa nghi hoặc cùng oan ức, do dự nửa ngày mới dám đặt lên người thiếu nữ.
Loại ánh mắt này!
Dụ Tư Dực nổi cơn buồn nôn, hận không thể lập tức móc con ngươi kia ra, mỗi khi Tuần Thiên Tinh nhìn nàng như vậy, khiến nàng lập tức nhớ tới kiếp trước tại sao nàng bị nữ nhân này lừa dối, hết lần này lại lần khác làm tổn thương A Giản!
Dụ Tư Dực nghiêng đầu, lửa giận trong lòng một lần nữa được châm ngòi, khuôn mặt lạnh tanh một đường hướng về phía Tuần Thiên Tinh, vươn tay phải nắm lấy cổ áo, dứt khoát kéo nàng ta về phía mình.
"Ngươi cho rằng vì sao ta lại làm đến mức này, trong lòng ngươi không rõ? Thân thể ngươi căn bản không thích hợp tu đạo, mẫu thân ngươi lại kiên trì đưa vào Tông môn, còn không phải muốn mượn người sư tỷ là ta giúp ngươi dưỡng hồn? Từ đầu ngươi đối với ta đã có ý muốn lợi dụng, bây giờ làm ra dáng vẻ oan ức này, không thấy buồn cười hay sao?!"
Dụ Tư Dực nói ra một câu, sắc mặt Tuần Thiên Tinh lại khó coi hơn một phần, nàng muốn lên tiếng giải thích, Dụ Tư Dực lại một lần mở miệng.
"Trước khi bái sư, tốn không ít tâm sư tìm hiểu ta thích điều gì, lòng dạ tiểu nhân, liền biết phải ngụy trang trước mặt ta như thế nào!"
"Hảo sư muội, chớ cho rằng sư tỷ lạnh nhạt vô tình, không muốn giúp ngươi dưỡng hồn, thử hỏi ngươi đối với ta, có mấy phần thật lòng thật dạ?"
Tuần Thiên Tinh nghe đến đây, nước mắt thi nhau chảy xuống, lắc đầu một cái càng hiện ra dáng vẻ nhu nhược, Dụ Tư Dực thấy vậy thêm phần chán ghét.
Thiếu nữ buông lỏng bàn tay, trực tiếp đẩy Tuần Thiên Tinh vào góc tường, không hề bị làn nước mắt kia đánh động, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như băng, gằn rõ từng câu từng chữ.
"Nếu như ngươi đối với ta có nửa phần tình nghĩa chân thật ---
Ngày đó đã không để mặc sư tôn dùng A Giản uy hiếp ta!"
Lời này vừa nói ra, Tuần Thiên Tinh không cách nào biện giải, tâm tư trong lòng che giấu mấy năm nay, đều bị Dụ Tư Dực vạch trần như thế ---
Nàng thật sự yêu thích vị sư tỷ này sao? Có lẽ đã từng, nhưng theo thời gian tuổi tác dần lớn, quá trình tu luyện luôn gặp phải khó khăn, bất luận làm gì cũng không thể tăng tu vi, kể từ đó nàng bắt đầu oán hận Dụ tư Dực.
Hận tại sao không chịu giúp nàng, tại sao nàng có làm gì cũng không chịu giúp nàng dưỡng hồn?
Loại oán hận này lớn dần theo thời gian, rốt cuộc thời khắc nhìn thấy Dụ Tư Dực mang về một tiểu đồ đệ, lập tức biến thành đố kỵ và phẫn nộ.
Thế là trước mặt Chúc Khấu nàng kể lể đôi câu, là một tay nàng điều khiển Chúc Khấu lấy Giản Tùy Tâm uy hiếp Dụ Tư Dực, đây là nước cờ hoàn hảo, cùng lúc có thể ở lại Dụ gia.
Nhưng nhìn thấy Dụ Tư Dực ngày ngày kề cận Giản Tùy Tâm, khiến ngòi lửa đố kỵ trong lòng nàng nhen nhóm, hôm nay bị tiểu hài nhẹ nhàng nói tới vài câu, oán hận kia lập tức bùng cháy, khiến nàng không cách nào duy trì hình tượng mảnh mai thường ngày mà ra tay đánh người.
Từ đầu đến cuối, thứ Tuần Thiên Tinh quan tâm, chỉ là bản thân nàng.
Qua chuyện này, mối quan hệ tỷ muội thân mật trước đây lập tức chấm dứt, Dụ Tư Dực cho rằng chính nàng đã nói ra những lời như vậy, Tuần Thiên Tinh sẽ không quay lại Dụ gia, thiết nghĩ nàng đã đánh giá cao giây thần kinh xấu hổ của nữ nhân họ Tuần.
Tuần Thiên Tinh không những không rời đi, ngày hôm sau lại tự mình đến y lư, nói là muốn xin lỗi tiểu hài nhi.
Tất nhiên Dụ Tư Dực không cho nàng có cơ hội tiếp xúc với tiểu hài, mang người rời khỏi, lén lút đến Linh Hư Sơn bắt hồ ly.
Dụ Thi Linh cũng muốn đi cùng, nhưng bị cái liếc mắt của Dụ Tư Dực miễn cưỡng gạt đi tâm tư, trong lòng thầm cảm khái, biểu tỷ thật bất công!
Tiểu cô nương bước tới cửa lớn Dụ gia đã bị Dụ Tư Dực ôm vào lòng, Thanh Linh Kiếm từ đâu bay tới, dừng trước mặt hai người, Dụ Tư Dực ôm người bay lên trường kiếm, nhanh chóng đi về núi Linh Hư Sơn.
Phi kiếm không thể so với Kim Hoàng, nhanh thì có nhanh, nhưng không có điểm tựa, Giản Tùy Tâm đứng ngược chiều gió, bị Dụ Tư Dực ôm vào trong lòng, tóc tai rối bời trộn lẫn vào nhau, lúc này hô hấp tất cả đều là mùi hương thơm ngát trên người Dụ Tư Dực, khuôn mặt tiểu hài đỏ tựa trái táo chín.
Cũng thật kỳ quái, đã rất lâu không thấy Dụ Tư Dực triệu hồi Kim Hoàng, nếu như tình huống này, ngồi trên người Kim Hoàng chẳng phải càng thoải mái hay sao? Cần gì phải dùng ngự kiếm thế này? Giản Tùy Tâm suy nghĩ hồi lâu, phi kiếm dưới chân nhanh chóng chếch xuống phía dưới, nhất thời chưa kịp thích ứng, cái đầu nhỏ hướng về lồng ngực Dụ Tư Dực đánh tới, nháy mắt chỉ cảm thấy chóp mũi vùi vào một nơi mềm mại ấm áp, chờ nàng nhận ra đó là nơi nào, đã xấu hổ đến nỗi không thể nói nên câu.
Trái lại Dụ Tư Dực bị tiểu đồ đệ chôn mặt vào trong ngực, lại làm một mặt nhẹ nhàng mang ý cười, không đem việc nhỏ này để trong lòng, phi kiếm chậm rãi hạ xuống chân núi, Dụ Tư Dực đưa tay ôm người giữ chặt hơn, khiến tiểu hài lần nữa tiếp xúc thân mật với cái thứ mềm nhũn ấm áp kia, đôi tai nhỏ đỏ lên trông thấy.
"Đến rồi."
Dụ Tư Dực cười cười, nới lỏng vòng tay, tầm mắt quét qua, phát hiện sắc mặt tiểu cô nương trong lòng chuyển hồng, cùng với cặp mắt to tròn sáng như tuyết khiến nội tâm Dụ Tư Dực mềm nhũn, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ.
"Mang lệnh bài theo chứ?"
Tiểu hài nhi hưng phấn gật đầu, móc ra từ bên hông một cục đá nhỏ, Dụ Tư Dực nhìn vào có chút quen mắt, nửa ngày mới nhớ ra đây là Tam Ngọc Linh thạch, chính nàng cũng có một viên, là Chu Hòa Xuân cho, thiết nghĩ thứ trong tay tiểu hài cũng từ hắn mà ra.
Đúng là có lòng.
Tiểu cô nương niệm khẩu quyết, từ trong linh thạch lấy ra lệnh bài, sau đó ngoan ngoãn đưa cho Dụ Tư Dực, âm thanh mềm mại, nói.
"Sư tôn cầm lấy đi."
Bất kể nói thế nào, kiếp trước Linh Hư Sơn là của Dụ Tư Dực, kiếp này lại bị nàng không công nhận lấy, Giản Tùy Tâm chưa bao giờ nghĩ ngọn núi này thật sự là của nàng.
Dụ Tư Dực thấy tiểu cô nương bày ra ánh mắt đầy chờ mong nhìn mình, nháy mắt nội tâm ngập tràn nhu tình ngọt ngào, nàng duỗi tay, kéo bàn tay nhỏ, đưa người hướng về phía chân núi, ghé tai tiểu hài nhi thay đổi khấu quyết, cười cười, nói.
"A Giản đến."
Giản Tùy Tâm bị nụ cười làm cho lung lay, trái tim đập rầm rầm như có chú nai con chạy quanh va đập loạn xạ, nắm chặt lệnh bài trong tay, không tránh né được ánh mắt ôn nhu, đọc ra khẩu quyết.
Hai người tay trong tay hướng vào núi, vốn là cảnh tượng hài hòa êm đẹp, nhưng càng tới gần nơi kiếp trước Giản Tùy Tâm bị Thiên sét đánh chết, lại nhắc nhở hai người, kiếp trước Giản Tùy Tâm thật sự chết rất thảm.
Không biết vì sao, lần này tới đây trong lòng Giản Tùy Tâm không bi thương như tưởng tượng, không mang theo phẫn nộ cùng thất vọng, nàng nhìn chằm chằm khoảng đất trống sau đó hờ hững thu hồi ánh mắt.
Sắc mặt Dụ Tư Dực biến đổi, cúi đầu lén nhìn tiểu cô nương bên cạnh, trong lòng là tự trách xen lẫn đau đớn.
Nàng không muốn đứng lại nơi đây thêm một giây nào nữa, đưa tay ngọc ra ôm lấy tiểu cô nương vào ngực, chốc lát sau, hai người đã có mặt ở đỉnh núi.
Nhà trúc quen thuộc, cây Thanh Tùng quen thuộc.
Thời khắc này, mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước cùng lúc xẹt ngang trái tim hai người.
"A Giản, tới đây."
Dụ Tư Dực bước tới nhà trúc, đẩy cửa ra, lúc này mới phẩy tay gọi tiểu hài đi đến.
Tiếng gọi này quá mức ôn nhu, Giản Tùy Tâm do dự nửa ngày, rốt cuộc chậm rãi bước về phía cửa.
Gian phòng này tuy quanh năm không có người ở, nhưng chung quanh không dính lấy một hạt bụi, ánh sáng xuyên qua khe cửa chiếu vào, toàn bộ đều sạch sẽ rộng rãi.
Giản Tùy Tâm đi theo Dụ Tư Dực bước vào bên trong, nhìn thấy giường trúc, nhớ lại kiếp trước, đêm hôm đó hai người chính là tại nơi này...Tiểu hài nhất thời rơi vào thẹn thùng, vành tai trở nên nóng đỏ.
"Khoảng thời gian này, ta và ngươi ở lại đây."
Thanh âm thiếu nữ vang lên trong vắng lặng, rốt cuộc giúp Giản Tùy Tâm hồi thần, nàng không dám ngẩng đầu, làm bộ hiếu kỳ cong cong thân thể đi về hướng cửa sổ, tự giúp mình che đi khuôn mặt nóng hổi.
Hai người ngồi trong phòng, bất chợt một vật màu trắng nhảy vọt vào cửa sổ, hoá ra hồ ly cảm nhận được người vào núi, vài con có lá gan lớn, chủ động chạy đến.
Tiểu cô nương thấy vậy liền yêu thích, vừa đứng dậy, hồ ly nhanh chóng chạy ra cửa chính.
Những con hồ ly này đều đã trưởng thành, không thích hợp bắt về nuôi, Dụ Tư Dực giật mình, đứng dậy đi ra cửa, đám hồ ly tới gần đang muốn thăm dò tiểu hài, nhìn thấy thiếu nữ bước tới sợ hãi chạy đi tứ tán, tiểu cô nương xoay người lại, ánh mắt có vài phần ai oán, thật giống đang trách cứ nàng tại sao lại dọa những sinh vật nhỏ chạy mất.
Bị ánh mắt oan ức kia liếc nhìn, nội tâm Dụ Tư Dực mềm mại thành một mảnh, nụ cười trên mặt càng tươi sáng, nàng vò vò cái đầu nhỏ, dắt tay tiểu hài đi tới nhà trúc, nhẹ nhàng gọi "Ngộ Trúc". Lát sau, một con rắn sọc xanh sọc trắng chui ra từ bụi cỏ, hưng phấn lè cái lưỡi nhỏ, phát ra âm thanh "Tê tê" vui tai.
Lúc nãy vừa vào núi, Dụ Tư Dực đã thả Ngộ Trúc ra, Linh Hư Sơn này linh khí dồi dào mà tinh túy, mấy trăm năm qua đều duy trì như vậy, so với linh khí ngàn năm trước có nét tương đồng, Ngộ Trúc yêu thích nơi này đến chết, tu vi của nàng tuy cao, nhưng bị kẹt ở Viên Mãn cảnh cấp trung đã hàng trăm năm, nếu ở lại Linh Hư Sơn tu luyện, nhất định có thể đột phá.
Dụ Tư Dực kéo tiểu hài ngồi xổm, năm ngón tay như đoá hoa sen, hướng về mặt đất phẩy phẩy, gọi.
"Ngộ Trúc."
Ngón tay trắng nõn thon dài gõ gõ trên đất, linh xà nge được mệnh lệnh, miễn cưỡng vỗ vỗ cái đuôi nhỏ màu đỏ chậm rãi bò tới.
Đến lúc con rắn nhỏ tới gần, Giản Tùy Tâm mới mở to hai mắt, đây là một con yêu thú cấp cao!
Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy Dụ Tư Dực dẫn con rắn bò lên đầu ngón tay của nàng, thân rắn lạnh lẽo tiếp xúc với lòng bàn tay, Giản Tùy Tâm không động đậy, chỉ im lặng nhìn con rắn quấn lấy cổ tay nàng.
"Thích không?"
"Nó tên Ngộ Trúc."
Dụ Tư Dực mỉm cười, lên tiếng dò hỏi, kéo tiểu hài đứng lên, suy nghĩ một chút, lấy ra Kim Hàn Ngọc ôn nhu treo vào đai lưng tiểu cô nương, dặn dò tỉ mỉ.
"Ngày sau Ngộ Trúc sẽ đi theo ngươi."
"Nếu nó dám không nghe lời, liền mách với sư tôn biết chưa."
Giản Tùy Tâm nghe những lời này, nghèn nghẹn ở cổ, con rắn nhỏ quấn trên cổ tay có chút phản ứng, đuôi rắn quyét một vòng trên da thịt, cảm giác này cũng thật mới mẻ.
Tiểu hài là tức phụ của Dụ Tư Dực, Ngộ Trúc hơi khịt mũi coi thường, nàng nhắm mắt lại, phát ra linh khí muốn thăm dò tư chất của tiểu cô nương một lượt, đã nghe thấy giọng nói kia vang lên trong không khí, nàng tức giận mở mắt, hận không thể lập tức khôi phục nhân thân.
"Ngộ Trúc thông tuệ, đã sinh linh thức, để nó dẫn ngươi đi tìm tiểu hồ ly được rồi."
Làm bảo mẫu cho hài tử cũng thôi đi, bây giờ còn bảo nàng vào núi tìm hồ ly??? Ngộ Trúc phát hoả muốn mắng người, nàng đường đường là một yêu thú cấp cao, bị người kéo ra từ bí cảnh, là để làm những chuyện này sao?!
Trong đầu Dụ Tư Dực rốt cuộc đang nghĩ cái gì!
"Trong đầu ta nghĩ gì, không phải việc ngươi nên quản, nhưng ngươi muốn ở lại nơi này tu luyện, tốt hơn hết nên biết nghe lời."
Ngộ Trúc mới oán hận hai câu, trong đầu liền vang lên âm thanh lạnh nhạt của Dụ Tư Dực, khiến nàng lập tức ngậm miệng, đóng chặt suy nghĩ.
Giản Tùy Tâm không biết một người một rắn lúc này đang ngầm phun trào núi lửa, trên mặt tất cả đều là nhảy nhót, vui vẻ nửa ngày, mới đưa tay nắm lấy góc áo Dụ Tư Dực, làm nũng.
"Sư tôn không đi cùng A Giản sao?"
Dụ Tư Dực nở nụ cười, làm sao có thể cự tuyệt vẻ mặt mong chờ nũng nịu của tiểu đồ đệ, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ, hai người sóng bước đi vào rừng.
"A Giản muốn như vậy, sư tôn nhất định đi cùng A Giản."