Nhìn thấy Dụ Văn Kỳ tới rồi! Giản Tùy Tâm ba chân bốn cẳng nhắm mắt chạy ra ngoài, chưa kịp rời khỏi tầm mắt nam nhân, phía sau đã truyền đến âm thanh trầm thấp.
"Tiểu Giản ---"
Tiểu hài nhi dừng bước, chết trân tại chỗ, dù lòng không muốn, cũng chỉ có thể xoay người, bước từng bước di chuyển đến trước mặt nam nhân.
So với Dụ Văn Kỳ, nhìn bề ngoài Chu Hoà Xuân có vẻ hiền từ hơn nhiều, thấy tiểu cô nương khó chịu như vậy, cho rằng nàng sợ người lạ, vẫn mỉm cười thân thiện.
"Chính là tiểu hài này?" Chu Hoà Xuân đưa tầm mắt quét qua người Giản Tùy Tâm, trong con ngươi hiện lên ý vị khen ngợi, "Không tệ, quả giống như lời đồn."
Dụ Văn Kỳ nghe vậy, càng tán thành gật gật đầu, gương mặt xưa nay nghiêm túc lộ ra vẻ tươi cười, trong ánh mắt còn mang theo tự hào.
Giản Tùy Tâm nghe những lời này không có nửa phần cảm giác hài lòng, ngược lại ngực trái như có tảng đá đè lên.
Ai cũng nhìn ra nàng thân mang Kỳ Lân, khen nàng thiên tư tuyệt diệu, nhưng chưa từng nghĩ tới tấm thân thể này căn bản không cách nào tu luyện, dù cho là bản thân nàng, thời khắc này không nhịn được mà cười lạnh, nếu những người này biết nàng đến hấp thụ đạo khí đơn giản cũng không thể, vẻ mặt nhất định rất đặc sắc.
Nghĩ đến nữ nhân kia cũng không biết việc này, bằng không chắc chắc không đối xử tốt với nàng như vậy, quan tâm chăm sóc, dù sao, làm gì có ai hi vọng đồ đệ của mình là phế vật không thể tu luyện?
Nàng không thể hiểu, người ở Dụ gia vì Kỳ Lân mà lại đối tốt với nàng đến mức khó hiểu, có lẽ kiếp trước chưa từng được nếm trải mùi vị quan tâm chân chính, người tiếp cận nàng, tất cả đều có lí do, Giản Tùy Tâm không tin trên đời này có người vô duyên vô cớ phát sinh cảm tình.
Nàng đưa tâm tư phiêu thật xa, mãi đến khi một cái hộp gỗ nhỏ ngăm đen được đưa tới trước mặt, lúc này mới ngơ ngác hồi phục tinh thần.
"Đây là Ngọc Linh thạch, vốn có một đôi, một con năm đó đưa cho Tư Dực vào lễ trăm ngày, con này tặng ngươi làm lễ nhập môn."
Thanh âm Chu Hoà Xuân ôn nhu thổi qua tai, Giản Tùy Tâm hơi sững người, lình lình ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn nam nhân hiền hậu, trong ánh mắt tất cả đều là nghi hoặc, chỉ là thu nhận đồ đệ, người nhà Dụ gia tặng lễ vật cũng thôi đi, nhưng Chu Hoà Xuân là người ngoài mà cũng tặng lễ...
Nàng không muốn nhận phần lễ vật này, lông mày hơi nhíu lên, lắc đầu đầy thẳng thắn, biểu thị ý muốn từ chối.
Chu Hoà Xuân vẫn ôn hoà cười hiền, lại cầm hộp nhỏ trong tay bước tới gần nàng hơn một chút, Dụ Văn Kỳ cũng mở miệng.
"Là lễ vật cho ngươi, nhận lấy đi."
Giản Tùy Tâm vẫn muốn cự tuyệt, nhưng Chu Hoà Xuân không cho nàng cơ hội từ chối, trực tiếp đưa hộp nhét vào trong tay nàng.
Thời khắc Ngọc Linh thạch rơi vào lòng bàn tay, một luồng lực mạnh mẽ từ cái hộp đen truyền đến, Giản Tùy Tâm vô thức nắm chặt, nàng giương mắt nhìn thoáng qua, thì thấy một vòng xoáy màu đen như ẩn như hiện xuyên thấu qua nắp hộp, Giản Tùy Tâm còn tưởng mình hoa mắt nhìn lầm, đúng lúc này Chu Hoà Xuân lên tiếng giọng nói mang theo ý cười.
"Nghe đồn Tam Hoa Ngọc Linh có thể chiếm lấy sơn hà."
"Không bằng, liền đem thử với Linh Hư Sơn xem sao."
Ngọc Linh thạch là thứ dùng để cất giữ thường thấy ở Đông Đàm đại lục, bình thường trong tay tu sĩ đều là độc tú Ngọc Linh thạch dùng để cất giữ một ít vật nhỏ, cao hơn chút là Đế Ngọc Linh thạch, chứa đựng không gian rộng khoảng một gian nhà, nhưng cao cấp nhất chính là Tam Hoa Ngọc Linh thạch, trên thế gian vỏn vẹn không quá mười viên, nghe đồn không gian rộng lớn đến nỗi đủ để nuốt lấy sơn hà, lời này nghe vào có vẻ khuyếch đại, nhưng cũng không vô lí.
Giản Tùy Tâm một lần nữa cảm nhận được cái uy thế khiếp sợ sau một đêm bái sư, Tam Hoa Ngọc Linh trong tay bốc ra từng trận ánh sáng u ám, vòng xoáy khi lớn khi nhỏ, cực kỳ linh tính, nàng không khỏi cảm thán, lần này Chu Hoà Xuân ra tay cũng quá hào phóng, thứ tốt như vậy mà cam lòng đưa cả hai cho đi, hắn giữ lại dùng không được sao?
Cằm Giản Tùy Tâm còn đang bị thương, bất tiện không thể nói, Dụ Văn Kỳ thay nàng nói tiếng cảm ơn, rồi mới cho lui xuống.
Giản Tùy Tâm vẫn còn hoảng hốt, đưa hắc hộp trong tay bỏ lên bàn, im lặng nhìn cái hộp nửa ngày, thấy không có gì lạ cuối cùng mở nắp ra, không còn cách trở, Ngọc Linh thạch toả ra ba đoá kim hoa rực rỡ, vòng xoáy như ẩn như hiện trước mắt, tiểu hài giương mắt thoáng nhìn, rồi đưa tay lấy lệnh bài Linh Hư Sơn tiện tay ném vào trong đó!
Đúng là bảo vật tốt, Giản Tùy Tâm nắm linh thạch trong tay mà thưởng thức, trong lòng nghi hoặc càng trùng trùng --- mới mấy ngày ngắn ngủi, nàng vô duyên vô cớ đạt được nhiều thứ tốt như thế, chẳng lẽ sống lại một đời, cơ duyên số mệnh cũng hoàn toàn thay đổi?
Tất nhiên nàng không biết, Dụ Văn Kỳ và Chu Hoà Xuân có quan hệ thân mật, lần trước trò chuyện đã đem chuyện nàng và Dụ Tư Dực là nhân duyên trời định nói ra, lần này tới đây nhớ tới hai mươi năm trước Tam Hoa Ngọc Linh thạch vẫn còn một con, liền tiện tay mang đến, linh thạch này vốn là một đôi, Dụ Tư Dực một con, tức phụ tương lai một con, thực thích hợp.
Đỉnh thiên bí cảnh sắp mở, đến lúc đó các tông phái đều sẽ đem người đi vào, Dụ gia cũng không ngoại lệ, không những Dụ Tư Dực lần này còn thu hút rất nhiều hậu nhân các gia tộc đi vào tìm cơ duyên. Bí cảnh bảo vật nhiều vô số, cùng với đó nguy hiểm cũng khôn lường, bên trong khắp nơi đều là trận pháp thượng cổ, nếu không cẩn thận chạm phải mắt trận sẽ bị hút vào tiểu không gian, đây vừa là cơ hội vừa là nguy hiểm, Dụ Văn Kỳ lần này mời Chu Hoà Xuân đến đây, chính là nhờ hắn luyện giúp Thượng phẩm đan dược, thời điểm xảy ra biến cố có thể dễ dàng xoay trở.
Mọi thế lực trong Đông Đàm đại lục đều đang chuẩn bị cho việc bí cảnh mở ra lần này, lúc này Dụ Tư Dực lại mang theo Tuần Thiên Tinh trở về Ngự Thú Tông.
Chúc Khấu không nghĩ tới thời điểm này, ba người cùng nhau hồi Tông môn.
Tuần Thiên Tinh ở lại Dụ Gia chưa đầy một tháng, Dụ Tư Dực đã mang người trở về! Hắn càng nghĩ càng không hài lòng, nét mặt có chút không dễ nhìn, Dụ Tư Dực hành lễ theo lệ, hắn cũng nhàn nhạt nhìn qua, không hề phản ứng.
Thân thể Tuần Thiên Tinh không tốt, nên xưa nay việc hành lễ đã miễn đi, nàng tự nhiên biết mình sớm trở về như vậy Chúc Khấu chắc chắn không hài lòng, lưu lại Dụ gia là việc không dễ dàng, bản thân nàng cũng không muốn từ bỏ cơ hội duy nhất khiến cơ thể trở nên tốt hơn.
Nhưng bây giờ đúng là cơ hội tốt, nghĩ đến đây, khuôn mặt Tuần Thiên Tinh lộ ra ý cười nhu hoà, đi tới bên người Chúc Khấu, mềm giọng, nói.
"Bí cảnh hung hiểm trập trùng, Dụ sư tỷ một lòng luyện công, lúc này mới cùng đệ tử trở về, cho đến khi nàng thành công bước ra khỏi bí cảnh, thì sẽ đưa đệ tử quay về Dụ gia."
"Đúng rồi, khi nào sư tỷ đem đứa trẻ kia mang đến Tông môn đây?"
Tuần Thiên Tinh cười dịu dàng, xen lẫn vào những hàng chữ, nhưng từng từ thoát ra tràn đầy uy hiếp, Dụ Tư Dực nhíu chặt lông mày, trong lòng sóng ngầm cuồn cuộn.
"Ngày sau ta từ bí cảnh đi ra sẽ tự an bài."
"Cũng được," Tuần Thiên Tinh gật đầu, lại nói, "Hồn thú của đứa bé kia là cái gì? Sư tỷ hãy nói với chúng ta một chút!"
Tuần Thiên Tinh lại dám đề cập tới Hồn thú Kỳ Lân, không khác nào đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Dụ Tư Dực, sắc mặt liền lạnh xuống, sự căm ghét người trước mắt không còn nửa phần che dấu, lạnh lùng mở miệng hỏi ngược lại.
"Tiểu Giản là đồ đệ của ta, hồn thú của nàng, có quan hệ gì đến ngươi."
Tuần Thiên Tinh bị câu nói này chặn nghẹn, khuôn mặt đỏ chót, một lát sau xấu hổ mở miệng.
"Sao lại không liên quan?! Nếu vào Ngự Thú Tông, sau này chính là đệ tử Tông môn, theo lý mà nói tiểu đồ đệ kia còn phải gọi Thiên Tinh một tiếng sư thúc!"
Thấy sắc mặt Tuần Thiên Tinh không tốt, Chúc Khấu vội vàng lệnh Vân Bích đỡ người ngồi xuống, sau đó quay về phía Dụ Tư Dực mà chèn ép một trận.
Nhưng Dụ Tư Dực đối với hắn sớm đã không còn nửa điểm sư đồ, nghe xong những lời vừa rồi cũng không hề phản ứng, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Chúc Khấu tựa giun dế, nửa ngày trôi qua, nhẹ nhàng mở miệng, "Tiểu Giản không phải đệ tử Ngự Thú Tông."
"Giao dịch hôm đó, trong lòng sư tôn tự nhiên hiểu rõ."
Ngữ khí hời hợt, nói ra chuyện ngày hôm đó, sắc mặt Tuần Thiên Tinh vô cùng lúng túng.
"Tiểu Giản không có sư thúc, chỉ có sự phụ."
"Tuần sư muội, ngươi nghe có hiểu?"
Tuần Thiên Tinh bị lời nói lạnh lẽo cùng ánh nhìn chăm chú làm cho cả người đều run lên, hai chân như nhũn ra, trên trán che kín mồ hôi lạnh, Dụ Tư Dực thấy bộ dạng nàng, cười khuẩy một tiếng, thu lại tầm mắt.
Khí thế của một người sẽ dựa vào tu vi mà tăng lên, ở nơi này tu vi của Chúc Khấu cao nhất, nhưng lúc này tầng áp bức toả ra quanh thân Dụ Tư Dực khiến hắn có chút không chịu nổi, loại áp bức này không phải đến từ tu vi, mà là đến từ linh hồn.
Dụ Tư Dực dứt lời, cũng không tiếp tục nhìn ai một cái, vung tay áo xoay người rời đi, để lại đằng sau một bóng lưng mỹ lệ.
"Nghịch đồ!"
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng thiếu nữ, Chúc Khấu mới tàn nhẫn mắng ra thành tiếng.
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ta hiện tại đầy đầu đều là cẩu _(:3<)_