Tuần Thiên Tinh vừa đáp, Dụ Tư Dực đã không muốn ở lại thêm, thu mí mắt, xoay người lập tức rời khỏi gian phòng.
Dụ Thi Linh như tiểu tùy tùng vội vàng đi theo, trước khi đi còn cố ý hướng về phía Vân Bích cười cười, nụ cười này tuy “Hiền lành”, nhưng bao gồm hàm ý, nhắc nhở nàng nơi này là Dụ gia, mặc dù Dụ Tư Dực không rảnh rỗi lãng phí công phu cho nàng, nhưng Dụ Thi Linh lại rất tình nguyện giúp người quản giáo nha hoàn.
Vừa từ Tân Uyển đi ra, quản gia đã chạy tới, Dụ Văn Kỳ đang đợi hai người ở phòng khách dùng điểm tâm, gọi các nàng mau mau đi qua.
Dụ Tư Dực nhớ đến Giản Tùy Tâm, không biết nàng đã tỉnh hay chưa, nếu đã thức, không thấy nàng liệu có hoảng sợ hay không, nghĩ đến việc dùng điểm tâm xong sẽ trở về Tông môn, cũng chưa biết phải nói chuyện này với tiểu hài thế nào…
Trong lúc suy tư, hai người đã tới phòng khách.
Mà tiểu cô nương nàng nhớ nhung tâm tâm niệm niệm, giờ phút này đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Phùng Kha, cái đầu nhỏ nghiêm túc cúi xuống ăn bát cháo hoa.
“Mới sáng sớm đã đi đâu, ngay cả điểm tâm cũng cần người gọi dùng!”
Trên mặt Dụ Văn Kỳ lộ vẻ tức giận, người này từ trước đến giờ xem trọng lễ nghi, ở phương diện này vô cùng nghiêm khắc, thấy hai người đến dùng cơm muộn, đến nguyên nhân còn chưa hỏi đã trầm giọng quở trách.
Giản Tùy Tâm mất tập trung, đột nhiên bị tiếng hét phẫn nộ của nam nhân làm cho sợ hết hồn, cái muỗng nhỏ trong tay rơi vào chén cháo, va chạm với thành chén tạo nên âm thanh lanh lãnh “Keng”, nàng ngẩng đầu trộm nhìn vị gia chủ một cái, sau đó liền thu tầm mắt lại, nhìn Dụ Tư Dực, lại nhìn Dụ Thi Linh, miệng nhỏ mím mím.
Giản Tùy Tâm là bị người trong gia tộc hắt hủi --- thời khắc này, hồi ức kiếp trước giống như ngựa phi nước đại xoẹt qua trước mắt, năm đó vì tu luyện Ma công mà nàng đắc tội không ít người, kẻ thù đều ở trong bóng tối, trong Ma giới không ít người chịu bỏ ra giải thưởng kếch xù nhằm đoạt lấy đầu nàng, càng không cần phải nói tới những người luôn tự xưng thay trời hành đạo, mà trong những người này, ra tay độc ác nhất chính là những người mang danh nghĩa “Ca ca”.
Từ đó trở đi, đối với nàng chuyện nhân thế khen ngợi máu mủ tình thân, hay cái gì mà người một nhà, đều giống như mối nhân duyên kia, tất cả đều là giả! Nàng tuyệt đối không tin! Nhưng thời gian qua ở lại Dụ gia, lại khiến nàng cảm thấy sự ấm áp của gia tộc, hiểu được thế nào là huynh đệ ruột thịt ngày thường chung sống.
Hình ảnh Dụ Tư Dực và Dụ Thi Linh lúc nãy bị giáo huấn, đâm một nhát vào lòng nàng, vạch trần suy nghĩ trong nhiều năm qua là lừa mình dối người --- không phải tất cả ca ca tỷ tỷ đều muốn tự tay giết chết đệ đệ muội muội của mình.
Tình thân thật sự giống như lời đồn miêu tả, ấm áp lại tươi đẹp như thế, chỉ có điều Giản Tùy Tâm nàng không có tư cách để hưởng thụ phần mỹ hảo này mà thôi.
Dụ Văn Kỳ bị cái nhìn này lướt qua một trận, lại nhìn thấy trên mặt tiểu hài rầu rĩ không vui, còn tưởng rằng bị hắn dọa sợ, nhẹ nhàng khụ một tiếng, đem lời trách cứ mắc ở cổ họng nuốt vào, sắc mặt cũng trở nên hòa nhã.
“Nhanh ngồi xuống dùng cơm đi.”
Dụ Tư Dực tìm chỗ ngồi xuống, Dụ Thi Linh ngồi vào bên cạnh, còn chưa kịp cầm đũa, đã nghe Phùng Kha lên tiếng.
“Thi Linh lại đây ngồi đi.” Dứt lời, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, xoay người cười cười nói với Giản Tùy Tâm, “Ngươi ngồi vào vị trí của Thi Linh tỷ tỷ.”
Giản Tùy Tâm ngẩn người, thấy người trong đại sảnh đều đang nhìn nàng, Dụ Thi Linh cũng chủ động nhường chỗ, cắn cắn môi dưới, ngoan ngoãn ôm bát di chuyển, ngồi xuống bên cạnh Dụ Tư Dực.
Hôm nay Nguyên Thư không cột cho nàng hai búi tóc, mà chỉ đơn giản đan thành hai cái bím nhỏ, nằm bất động sau vai, nàng ngồi xuống bên cạnh Dụ Tư Dực không dám lộn xộn, cái đầu nhỏ càng cúi thấp khiến hai bím tóc từ sau vai trượt tới trước người, Dụ Tư Dực nhẹ nhàng giúp nàng đưa tóc trả lại chỗ cũ, động tác nhẹ nhàng tự nhiên.
Dụ Thi Linh tự nhét đầy một miệng thức ăn, vẻ mặt hâm mộ, lần nữa cảm thán biểu tỷ đối với tiểu hài thật ôn nhu.
“Ba tháng nữa bí cảnh sẽ mở, khoảng thời gian này không thể lơ là việc tu luyện.”
Mọi người đang ăn cơm, nghe Dụ Văn Kỳ đột nhiên nhắc đến việc này, ánh mắt cùng nhau rơi vào trên người Dụ Tư Dực, Dụ Tư Dực trong lòng có chút bất an, cũng thầm mừng vì phụ thân không hỏi tu vi của nàng dạo này thế nào, nếu để bọn họ biết ba năm qua tu vi không hề tăng lên, chỉ sợ sẽ sinh nghi về thời gian qua nàng đã làm gì.
“Đại ca, Tư Dực tu đạo trời sinh, thiết nghĩ chuyện tu luyện nàng tự có tính toán.” Dụ Văn Tê nghĩ tới chất nữ tuổi còn trẻ đã bước vào Đại Năng cảnh, trên mặt vô cùng tự hào, huống chi Dụ Tư Dực từ nhỏ đã chăm chỉ, căn bản không cần trưởng bối bọn họ nhắc nhở, “Tư Dực ba năm trước đột phá Đại Năng, hiện nay hẳn đã đạt đến Đại Năng cấp trung.”
Dụ Tư Dực bị ánh mắt tín nhiệm của Nhị thúc đánh trúng, thực lòng không đành nói ra lời làm hắn thất vọng, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu, lần này ngay cả trong mắt Dụ Văn Kỳ cũng hiện lên một tia khen ngợi.
Mà Giản Tùy Tâm một bên cũng vô cùng kinh hãi, nàng sớm biết Dụ Tư Dực là đệ tử có Thiên phú cao nhất của Ngự Thú Tông, nhưng không nghĩ rằng tu vi của nàng lại tăng nhanh như vậy, người bình thường tu luyện mấy chục năm không thể đạt tới cảnh giới, mà nàng chỉ dùng mấy năm đã tùy ý đột phá…Khó trách kiếp trước không lọt vào mắt nàng.
Thiên tư như vậy, quả thật có tư cách đứng trước thiên hạ, lúc đó tu vi, công lực của Giản Tùy Tâm tuy cao nhưng chỉ là đoạt từ người khác, nếu nàng là Dụ Tư Dực, chỉ sợ đã sớm tự xem thường chính mình.
Giản Tùy Tâm âm thầm cảm khái, cảm thấy nàng cùng nữ nhân bên cạnh có sự chênh lệch không phải bình thường, nội tâm ủ rũ, đưa tay đẩy bát sang một bên, còn chưa kịp nuôi dưỡng thất vọng, đã bị giọng nói của người kia kéo về, nửa tia tâm tư ủ rũ đều không còn. 𝑻𝗿a𝔫g gì 𝒎à ha𝓎 ha𝓎 thế ﹍ 𝑻𝗿ù𝒎𝑻 𝗿𝙪𝓎ệ𝔫.VN ﹍
“Bí cảnh nguy hiểm, không thể xem thường, ta đã quyết định hôm nay sẽ trở về Tông môn bế quan tu luyện.”
“Như vậy cũng được,” Dụ Văn Kỳ gật đầu vui mừng, bỗng nhiên nghĩ tới Tuần Thiên Tinh đang ở Dụ gia, lại nói, “Ngươi không ở trong nhà, vậy nên thu xếp thế nào cho tiểu thư Tuần gia?”
“Tuần sư muội…Nàng sẽ cùng ta trở về Tông môn.”