Dụ Tư Dực trong tay cầm Thanh Linh Kiếm, khuôn mặt lãnh khốc, ngữ khí không còn sự ôn nhu kiên trì của ngày trước.
"Nếu nhớ không lầm, ta đã từng nói, ta và Thiên Tinh tuy là sư tỷ muội, nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh ta có nghĩa vụ thế nàng dưỡng hồn, bằng không trong Tông môn hễ ai trời sinh Hồn thú không đủ đều tìm đến ta, chẳng lẽ muốn ta một lần lại một lần dưỡng hồn cho tất cả sao?"
"Sư tỷ, hôm nay ta đến không phải có ý này..."
Tuần Thiên Tinh vỗ về lồng ngực, thở hổn hển, trong mắt rưng rưng, tỏ vẻ vô tội.
Vẻ mặt này Dụ Tư Dực đã quá quen thuộc, kiếp trước chỉ cần Tuần Thiên Tinh dùng đôi lời khẩn cầu trìu mến, cùng ánh mắt khiến người khác muốn bảo vệ này, nàng không cách nào nói lời từ chối, cũng chính vì đôi mắt này, khiến nàng cảm thấy cần bảo vệ vị tiểu muội vô thân vô cố, nhưng giờ đây nhìn lại, nàng chỉ cảm thấy sự dối trá làm nàng chán ghét.
"Không phải ý này thì tốt rồi, tiểu sư muội thân thể suy yếu, vẫn không nên rời khỏi quá lâu, không bằng nhanh chóng quay về Tuần gia đi."
Ngữ khí Dụ Tư Dực ngày càng lạnh nhạt, cũng không nhìn Tuần Thiên Tinh nửa cái, trực tiếp truyền lời đến người.
Nàng đã từng nói rất rõ, sẽ không giúp Tuần Thiên Tinh dưỡng hồn, nhưng những người này vẫn lấy cái gọi là sư tỷ muội làm cớ, tựa hồ nói nếu nàng không giúp Tuần Thiên Tinh dưỡng hồn quả là chuyện tày đình, trong lòng Dụ Tư Dực vô cùng căm tức, lại nhớ đến tiểu hài đang trong cơn bạo bệnh, mới vội vàng chạy tới y lư, không ngờ tới bọn họ vẫn còn ở đây.
Vân Bích suýt chút nữa lại chửi ầm lên, may mà Tuần Thiên Tinh kịp thời ngăn lại, khuôn mặt hài nữ nổi lên xấu hổ, liền đứng dậy đa lễ với Dụ Tư Dực, giọng nói tràn đầy áy náy.
"Là Thiên Tinh gây nên phiền phức cho sư tỷ." Lời còn chưa dứt, cả người nàng đã đổ về sau, Vân Bích nhanh tay đỡ được, nàng lấy lại hơi thở rồi mới mở miệng, "Vân Bích, chúng ta về thôi."
Chủ tử lên tiếng, dù Vân Bích không cam tâm cũng không thể trái lời, chậm rãi cùng Tuần Thiên Tinh đi về phía cửa lớn.
Bước chân nữ hài thật chậm, khó khăn lắm mới đi được hai bước, trước khi đi còn xoay người gửi cho Dụ Tư Dực một đôi mắt đẫm lệ, rồi mới tiếp tục lảo đảo bước đi, thực sự đáng thương.
Một khắc đó cũng đủ khiến Phùng Kha hiểu, vì sao chất nữ trước kia lại một mực muốn giúp Tuần Thiên Tinh dưỡng hồn.
"Chờ đã," nhìn thấy hai chủ tớ muốn rời khỏi, nãy giờ Chúc Khấu vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: "Chuyện dưỡng hồn, nếu Tư Dực đã không muốn, ta cũng không miễn cưỡng."
Dụ Tư Dực còn tưởng mình nghe lầm, vẻ kinh ngạc thoáng qua con ngươi.
Không chỉ nàng, ngay cả Tuần Thiên Tinh cũng có chút giật mình.
Chúc Khấu đưa tay vuốt râu, trên mặt lộ ra một nụ cười bí hiểm, khiến Dụ Tư Dực có dự cảm không tốt.
"Nghe nói lần này trở về, Tư Dực còn dẫn theo một tiểu đồ đệ, có chuyên này hay không?"
Ngay cả việc này Chúc Khấu cũng biết!
Trong lồng ngực Dụ Tư Dực cuồn cuộn một luồng tức giận, tầm mắt đảo một vòng về phía đám đệ tử Tông môn, lạnh lùng nói.
"Sư tôn muốn cái gì có thể nói thẳng, không cần quanh co như vậy."
Ý cười trên mặt Chúc Khấu càng sâu, chòm râu run run, hắn giương mắt nhìn Dụ Tư Dực một cái, không hề có cái gì gọi là tình nghĩa sư đồ.
"Ngươi là đệ tử Ngự Thú Tông, lẽ ra phải hiểu rõ môn quy, đệ tử bổn môn muốn nhận đồ đệ, chưa có sự đồng ý của ta, đương nhiên không thể trở thành đệ tử Ngự Thú Tông." Ngữ khí của Chúc Khấu càng đắc ý, bước tới trước mặt Dụ Tư Dực chất vấn, "Không biết ngươi lấy thân phận gì, để thu nhận vị tiểu đồ đệ này?"
Nếu Dụ Tư Dực dùng thân phận người thừa kế tương lai của Dụ gia, tất nhiên Chúc khấu không thể quản, nhưng điều nàng muốn là đưa Giản Tùy Tâm đến Ngự Thú Tông tịnh dưỡng.
Dụ Tư Dực vẫn luôn im lặng nghe lời Chúc Khấu nói, năm ngón tay siết chặt Thanh Linh Kiếm, chỉ sợ không nhịn được mà rút kiếm ra khỏi vỏ.
Lão hồ ly này dám lấy Giản Tùy Tâm ra để uy hiếp nàng!!!
Hai sư đồ mặt đối mặt, xung quanh không một ai lên tiếng.
Phùng Kha nhận thấy Kim Hoàng trong thân thể Dụ Tư Dực có động, muốn phá thể mà đi ra, bèn vội vàng truyền linh khí trấn an nàng.
Phùng Kha chau mày, chủ động lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng.
"Không biết Tông chủ muốn như thế nào?"
"Thiên Tinh ở lại chỗ này, đương nhiên ta sẽ đồng ý thu nhận vị tiểu đồ đệ kia, phu nhân thấy sao?"
Chúc Khấu cười nham hiểm, miễn là Tuần Thiên Tinh có thể ở lại Dụ gia, có thể ở cùng một chỗ với Dụ Tư Dực, tự nhiên Phượng Hoàng sẽ bồi bổ cho Hồn thú của nàng, một thời gian sau Tam Đầu Sư liền có chuyển biến tốt.
Biểu tình trên mặt Phùng Kha khó đoán, không biết nên trả lời thế nào.
Thiếu nữ bên cạnh đã khôi phục sự bình tĩnh, nhưng đối với lời đề nghị của Chúc Khấu vẫn trầm mặc, không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì.
Tuần Thiên Tinh thấy hồi lâu không ai lên tiếng, hơi mím mím môi, liếc nhìn Chúc Khấu, lại liếc nhìn Dụ Tư Dực, nhẹ nhàng dùng âm thanh mềm mại nói, "Nếu sư tỷ cảm thấy khó nghĩ, sư muội cũng đành thôi, nếu người kia tư chất phù hợp, sớm muộn gì sư tôn cũng sẽ cho nàng nhập môn..."
Lời còn chưa dứt đã bị đánh gãy, không nhìn ra hỉ nộ trên mặt Dụ Tư Dực, ánh mắt xẹt qua không một điểm tâm tình, âm thanh mang theo lạnh lẽo.
"Ngươi ở lại."
- ----------------------------
Như vậy Tuần Thiên Tinh và Vân Bích liền lưu lại Dụ gia.
Dụ Tư Dực sắp xếp cho chủ tử họ ở tại nhất sân uyển, nơi này vắng vẻ lại cách phòng khách rất xa, nàng còn bận ngày ngày chăm sóc Giản Tùy Tâm, mỗi ngày Thuần Thiên Tinh và Vân Bích đều tìm người nhưng không gặp.
Liên tiếp mấy ngày như vậy, Vân Bích cảm thấy vô cùng tức giận, hôm đó trời còn chưa sáng, đã đứng đợi ở cửa phòng Dụ Tư Dực.
Tiểu xảo này sớm bị Dụ Tư Dực đoán ra, nha hoàn chưa kịp hành động, nàng đã dời tới Càn Viên, vừa hay ở nơi này thuận tiện cho việc chăm sóc tiểu hài nhi, còn có thể tách ra khỏi Tuần Thiên Tinh.
Vân Bích ròng rã đứng trước cửa phòng một ngày, ngay cả bóng lưng Dụ Tư Dực cũng không thấy, dù là dò hỏi gia nhân ai cũng trả lời một câu không biết, mãi đến khi trời tối, nàng mới quyệt định từ bỏ, ôm hận trở về sân uyển.
"Sao giờ này ngươi mới trở về, có gặp sư tỷ của ta không?"
Tuần Thiên Tinh dựa lưng vào đầu giường, trên người chỉ khoác trường y mỏng manh, dưới ánh nến có thể nhìn thấy gương mặt nàng không chút sắc hồng, ánh mắt ngây dại, chỉ sợ người ngoài nhìn vào cũng không nghĩ đây là người sống.
Trên bàn đặt một chén đồ bổ còn nóng, khói bốc lên nghi ngút, vừa được gia nhân đưa tới. Vân Bích bưng cái chén lên nhìn nhìn, thấy bên trong đều là những thứ đại bổ như tổ yên, sừng hươu, lúc này mới bưng qua đút cho Tuần Thiên Tinh uống.
"Nô tỳ hầu trước cửa phòng Đại tiểu thư Dụ gia một ngày cũng không thấy người đâu, e là sớm đã đoán được nô tỳ muốn tìm nàng, cho nên mới cố ý tránh mặt..."
"Nói bậy! Khụ khụ khụ..."
Tuần Thiên Tinh tức giận, nhất thời hô hấp không đều càng ho dữ dội hơn, Vân Bích bị dọa sợ một phen.
"Sư tỷ, không phải là người như vậy..."
Thiếu nữ ho nhiều đến nỗi khuôn mặt trở nên đỏ rực, hơi thở hổn hển, Vân Bích vòng tay ra sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ xuống.
Sư tỷ, người cũng đã từng chăm sóc ta như vậy...Tuần Thiên Tinh mơ hồ thả mình vào ký ức.
Bấy lâu Vân Bích là tỳ nữ của nàng, đương nhiên biết trước kia Dụ Tư Dực đối với tiểu thư nhà mình có bao nhiêu ân cần, nhưng tất cả chỉ là quá khứ, hiện tại Dụ Tư Dực không còn để tiểu thư ở trong lòng, nghĩ tới đây nàng tức giận mở miệng.
"Tiểu thư, bằng không chúng ta về nhà đi, vị đại tiểu thư Dụ gia này rõ ràng không để tiểu thư trong lòng, hà tất gì để người khác coi thường..."
Trở về? Nàng làm sao có thể trở về? Như vậy, không phải tất cả những việc sư tôn đã làm đều trở nên uổng phí sao? Nơi này là Dụ gia, có Thần thú Kim Hoàng chi chủ, miễn là nàng ở lại Tam Đầu Sư sẽ được tẩm bổ, cơ hội này không dễ có được, làm sao dễ dàng buông tha?
Tuần Thiên Tinh lắc đầu, giống như không nghe thấy lời vừa rồi.
"Từ nay không được có ý nghĩ trở về, hôm nay ngươi có nhìn thấy vị tiểu đồ đệ kia hay không?
"Chưa từng nhìn thấy, nô tỳ nghe nói vị tiểu đồ đệ này được Dụ Tư Dực xem như bảo bối, xưa nay đều không cho người khác gặp nàng."
"Là như vậy a..."
Tựa hồ nghe thấy điều mà nàng không thể tin, cặp mắt lóe lên một tia sáng, một lát sau chỉ thấy nàng khẽ nhếc môi, nở ra một nụ cười vô hại.
- --------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đoán xem nàng muốn làm gì?