Sau khi Quý Sở Yến rời đi thì cuộc trò chuyện trong phòng khách vẫn tiếp tục.
"Nhưng mà hôm nay, sau khi tới đây thì cháu mới phát hiện ra, có lẽ mọi chuyện không đơn giản như cháu nghĩ”
Nối xong, Tô Điềm mím chặt môi, hơi cúi đầu xuống.
Quý Hoan Nguyên ngồi ở vị trí chủ tọa, vẻ mặt lắng đọng rất lâu, mãi mới trầm giọng lên tiếng:"Tiểu Tô, hai nhà chúng ta có mối quan hệ sâu xa, bác cũng không phải muốn làm khó cháu, chỉ là.."
“Được rồi, cái lão già này." Chử Nhã Vân đột nhiên ngất lời Quý Hoán Nguyên, trừng mắt nhìn ông một cái: "Nói chuyện với cô gái nhỏ mà dùng cái thái độ như đi hỏi tội thế à? Ông dọa Điềm Điềm sợ rồi đấy."
Quý Hoán Nguyên nhìn vợ mình một cái, thở dài, không nói thêm gì nữa.
“Không sao đâu, Điềm Điềm” Chử Nhã Văn quay đầu nhìn sang Tô Điềm, lập tức tươi cười, võ mu bàn tay cô an ủi: “Cháu để ý đến Sở Yến như vậy, bác rất vui. Dù sao thì nhà bác cũng chẳng thiếu gì cả, chỉ thiếu một cô con dâu thôi...”
“Bà bớt bớt lại đi” Lúc này đến lượt Quý Hoán Nguyên ngắt lời Chử Nhã Vân: “Mấy lời bà nói cũng khiến Tiểu Tô sợ tái mặt rồi đấy”
Tô Điềm bị kẹp giữa hai người:".."