Nụ hôn mềm mại này kéo dài rất lâu, một lát sau, Quý Sở Yến buông cô ra, giọng nói trầm thấp: “Có thể chứ?"
Tô Điềm thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, đôi mất sáng khép hờ nhìn anh: “Anh đi xã giao không mệt à? Mau nghỉ ngơi đi
Quý Sở Yến nghe vậy thì bật cười, ngón tay mảnh khánh lướt qua thái dương cô, vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai cho cô, không kìm được được mà nhéo. nhẹ vành tai mềm mại của cô: “Bây giờ chẳng phải là đang nghỉ ngơi đó sao?”
Từ bao giờ “làm tình” lại biến thành “nghỉ ngơi" vậy? Tô Điềm bắt đầu hoài nghỉ từ điển của mình.
Một lúc lâu sau, cô mới đưa tay ôm lấy cổ anh, mặt đỏ bừng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Vậy... Chỉ làm một lần thôi."
Nhận được sự cho phép, Quý Sở Yến khẽ cười một tiếng, hôn nhẹ lên trán cô. Sau đó, nụ hôn của anh dần dần mang theo tính xâm lược, một đường kéo dài từ cổ cô đến trước ngực.
Tô Điềm mặc chiếc áo ngủ tơ tằm màu tím, vì sắp đi ngủ nên cô chẳng mặc áo ngực. Giờ phút này, Quý Sở Yến cách một lớp vải mỏng mà hôn lên ngực cô, cảm xúc còn mãnh liệt hơn là hôn trực tiếp.