Tô Điềm chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình. đập thình thịch: "Mẹ gửi cho bà ấy tấm ảnh nào thế..”
Phương Tử Như còn đầm chìm trong đác ý, lấy điện thoại di động ra, mở phần ảnh chụp, giơ lên trước. mặt Tô Điềm: “Ảnh này là hôm con đi thử sườn xám, mẹ đã chụp lại đấy”
Tô Điềm tập trung nhìn, suýt chút nữa phun máu.
Trong ảnh, cô vẫn mặc bộ sườn xám màu xanh nước biển quen thuộc. Nhưng mà lúc đó cô đang ngắm nhìn trước gương nên hơi ưỡn ngực một chút, bầu ngực to tròn nhìn càng lớn hơn, mông thì vềnh lên. Nhưng mà như thế cũng chưa tính là gì, tay cô còn hơi hơi nhấc vạt váy, làm cho bắp đùi trằng nõn cũng lộ ra bên ngoài
“Không phải mẹ nói người ta có dòng dõi thư hương à? Sao mẹ lại có thể... Có thể... Gửi tấm ảnh như thế này được! Trời ơï! Sao mẹ lại gửi tấm ảnh này. cơ chứ?” Tô Điềm đỏ bừng mặt mũi, không nhịn được than thở.
Chắng trách ngày hôm đó Quý Sở Yến vừa mới đến đã nhìn cô từ đầu đến chân!