Một lúc lâu sau, bà vẫn chưa từ bỏ ý định, lại bắt đầu thay cách nói chuyện khác: “Con có biết không,năm đó, ông nội con và ông nội Quý..”
“Ngừng!”
Tô Điềm làm động tác tạm dừng, cảm thấy rất đau đầu: “Mẹ chỉ biết kể mỗi câu chuyện này thôi đúng không? Con nghe nhiều đến mức thuộc lòng rồi, ông nội con và ông nội Quý là bạn học cấp ba với nhau, hai người thân thiết như thể anh em...”
Chuyện xưa nhàm chán này cô nghe nhiều lắm
Bà Phương không nói lại được cô, đàng phải tạm dừng công kích. Thế nên, cuối cùng Tô Điềm cũng có được một ngày cuổi tưần nhàn nhã.
Tất nhiên, nếu như không bị tiếng chuông điện thoại đánh thức vào sáng chủ nhật thì cuối tuần của cô sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Trời đã sáng từ lâu, nhưng Tô Điềm vẫn còn nằm. ườn trên giường. Tiếng chuông điện thoại vang lên không dứt, cô sờ soạng điện thoại di động, áp vào tai, âm thanh ngái ngủ: "Alo?"
“Làm phiền đến em rồi à?”
Giọng nói từ tính của Quý Sở Yến từ trong điện thoại vang lên, trái tim Tô Điềm lập tức nhảy dựng lên một cái, vô thức lắc đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!