"Ôm ấp yêu thương”
Anh nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ này, gò má Tô 'Điềm đỏ bừng, cố gắng chống người ngồi dậy, nhưng lại bị cánh tay cường tráng của anh ấn trở về một lần nữa.
Tô Điềm thấy cứng rắn không được, đành phải chuyển sang mềm: “Đến lúc phải đi ngủ rồi, hôm nay đã làm mấy lần rồi... Em mệt chết đi được..."
"Ừm." Quý Sở Yến trở mình, thuận tiện nhét cô vào trong chăn, nhưng cánh tay vẫn quấn quanh hông cô như cũ.
“Em thực sự không được nữa đâu.." Toàn thân Tô Điềm căng cứng, sợ dục vọng của anh lại thức tỉnh lần nữa.
“Anh biết” Giọng nói của Quý Sở Yến mang theo ý. cười: "Ngủ đi, ngủ ngon."