Sau khi cùng nhau đón năm mới vào đêm Giao thừa, Tô Điềm đã hẹn Quý Sở Yến đi mua sắm vào mùng năm Tết. Nghĩ đến việc mùng sáu đã xuất phát đi nghỉ lễ ngắn ngày trên đảo, lại còn là cùng với đoàn đội của công ty Quý Sở Yến khiến cho trong thâm tâm Tô Điềm không khỏi căng thẳng.
“Trên đảo chắc là nóng lắm nhỉ? Hình như buổi sáng toàn hai bảy hai tám độ thì phải?”
“Em có nên chuẩn bị thêm vài bộ đồ bơi không..có dùng đến không đây?”
“Em cứ đến tay không thế này có phải là không ổn lảm không, em có nên mua chút quà gặp mặt cho nhân viên không?”
Ngay khi bước vào trung tâm mua sắm, Tô Điềm liền gặp phải nhiều vấn đề hơn bao giờ hết, Quý Sở Yến hoài nghỉ liệu có phải cô đã tích hết số từ nói trong cả tháng để nói vào hôm nay.
Anh nắm lấy tay cô, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Điềm Điềm, mục đích chuyến đi này là để cùng em ra ngoài nghỉ ngơi mà, em đừng lo lảng, càng không cần đặc biệt chuẩn bị gì đâu. Kế hoạch du lịch anh đã chuẩn bị hết rồi, ngày mai em chỉ cần có mặt ở sân bay đúng giờ là được”
“Ohh..” Tô Điềm có chút nản lòng đáp lại, nhưng cũng chẳng thấm vào đầu được bao nhiêu. Ngay khi được lễ tân quầy chăm sóc da mời gọi, cô đã nhanh chóng đi qua. Đồ chăm sóc da và đồ trang điểm của Tô Điềm đã chất đầy hai mặt bàn trang điểm cộng thêm cả một bức tường trưng bày, thực sự không cần phải mua thêm bất kỳ thứ gì nữa,nhưng, cô Tô thật sự tất giỏi trong việc tìm lý do cho những khoản chỉ tiêu của mình. —
“Đây là đồ du lịch mới à? Vừa vặn tôi cũng sắp đi du lịch.."
“Kem chống năng của tôi đều là loại bình thường ra đường dùng, ra đảo liệu có phải mua loại khác không.”
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Mà Quý Sở Yến cũng hay đi công tác bên ngoài, đồ dùng cho chuyến đi ngắn ngày thật sự không cần phải mua thêm. Ngược lại thì Tô Điềm rất quan tâm, cuối cùng đếm tất cả đồ cũng mua không ít thứ.
Quầy thanh toán ở một góc khác của tầng, Quý Sở Yến trực tiếp cầm phiếu đi thanh toán, Tô Điềm cảm thấy không còn việc của mình liền ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Cứ nhìn chằm chằm chị lễ tân mãi cũng không ổn, vừa định lấy điện thoại ra lướt, anh mắt lại bị một bóng người cách không xa đang đi về hướng này thu hút lại. Tuy rằng vóc dáng của người kia đã không còn như ngày trước, nhưng là khuôn mặt không có biến đổi gì nhiều. Tô Điềm gần như chỉ trong nháy mắt liền nhận ra người đang đi tới là mối tình đầu của cô ở trường cấp ba = Đường Vũ. Học bá trường cấp ba thời đó, sau lưng fan nữ rất nhiều, nhị thế tổ Đường Vũ, giờ đây cũng đã trong bộ vest chỉnh tề, ôn hòa nhẹ nhàng, đeo một cặp kính cận, không còn thái độ ngang tàng như trước.
Mọi thứ đều đã thay đổi, ký ức của Tô Điềm dân trôi về năm mười lăm tuổi. Năm đó, vào ngày thứ hai mươi hai người yêu nhau, Đường Vũ đã hôn cô trong con hẻm phía sau trường học. Đó là mối tình đầu của cô, cũng là nụ hôn đầu của cô. Nhưng cái gọi là mối tình đầu, nụ hôn đầu hay đêm đầu tiên đối với Tô Điềm mà nói đó đều chỉ là “ký ức” chứ không phải “kỷ niệm” ~ tất cả chỉ là một lựa chọn mà thôi. Kể cả lựa chọn không kháng cự của cô lúc đó, mặc nhận nụ hôn của 'Đường Vũ, nhưng cô nhận thấy, trong lòng lại không có quá nhiều rung động. Khó mà nói cuộc tình này không xuất phát từ sự nối loạn và bồn chồn của tuổi mới lớn ~ trước khi cô thật sự hiểu rõ sở thích của bản thân về người yêu.
“Tô Điềm?”
Trong khi Tô Điềm đang trầm tư trong ký ức năm nào, Đường Vũ đã để ý thấy cô, tiến tới chào hỏi, với vẻ mặt ngạc nhiên trong mắt. Cũng như đa phần những người yêu cũ trên thế giới này, Đường Vũ cũng là một người yêu cũ đã chia tay trong hòa bình - ít nhất là đối với Tô Điềm thì là vậy. Cô lấy cớ cần chuẩn bị tốt cho việc du học mà nói chia tay với Đường Vũ, mà số bạn gái Đường Vũ đã quen chắc đếm hai bàn tay cũng đếm không hết nên chắc đã quá quen với hoàn cảnh này, vì thế cũng không níu kéo Tô Điềm gì nhiều, thiếu nam thiếu nữ liền một nhát cắt đứt. Giờ đây gặp lại, đã quá xa lạ.
“Hi, Đường Vũ”" Tô Điềm ngượng ngùng giật giật khóe môi, vẫy tay với Đường Vũ, “khá trùng hợp đấy”
Hy vọng xác suất xảy ra những trường hợp như này có thể thấp hơn nữa. Đường Vũ không giấu diếm ánh mắt dò xét, liếc cô từ trên xuống dưới một lượt, ở phần ngực dừng lại một lúc, lộ ra một nụ cười phá lệ mà thân thiện: “Nghe nói lớp 12 là em sang London học, bây giờ về nước, là về nghi lễ à? Hay là trực tiếp về nước làm việc?"
Vấn đề này không khỏi có chút quá trực tiếp, hơn nữa còn là một người xa lạ không quen biết hỏi. Tô Điềm cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng phép xã giao cơ bản lại buộc cô phải duy tì nụ cười cứng ngắc, thuận theo câu hỏi mà trả lời: "Tốt nghiệp rồi, giờ tôi về nước làm việc.”
“Oh?” Nghe vậy, Đường Vũ tiến lên một bước, tiếp tục nói: "Thế tốt quá rồi, cựu học sinh khóa bọn mình đang chuẩn bị tổ chức buổi họp lớp trong năm nay, đến lúc đó em nhất định phải đến đấy!”
Tô Điềm có chút do dự. Kiểu họp mặt cựu học sinh này thường rất nhàm chán, chỉ là mang danh họp lớp mà móc nối quan hệ hay các nguồn lực, điều này cực kỳ thực dụng.Trong lòng cô không hề muốn đi, đang định nói không, lại nghe Đường Vũ nói -
“Lần này, các giáo viên đã dạy đều sẽ đến đó Aish, Tô Điềm, em bao năm không gặp lại thầy cô rồi?”
Không giống như những bạn học ở lại Trung Quốc. hay thậm chí là ở lại thành phố S học đại học, Tô Điềm từ lúc lớp 12 đi du học đều chưa về thăm thầy cô lần nào, nói không hoài niệm thì là giả dối. Đặc biệt là cô chủ nhiệm Lý lớp 11 sau khi cô chuyển vào khoa Quốc tế, trước đây nghe nói cô ấy bị ung thư dạ dày, từ xa Tô Điềm cũng góp không ít tiền giúp đỡ cô, chỉ là mãi chưa có cơ hội thăm hỏi. Cũng không biết hiện tại cô ấy có khỏe không?
“Đừng do dự nữa, anh nhắn Wechat cho em, đến lúc đó anh sẽ gọi cho em, nhớ đến đấy!"
Khi cô còn bằng hoàng trong do dự, Đường Vũ đã lấy điện thoại ra quét mã Wechat với cô. Thêm hay không thêm đây? Cô cố gắng không tiếp xúc quá nhiều với người bạn trai cũ này. Thứ nhất, họ thực sự không có gì để nói, thứ hai, cô sợ Quý Sở Yến sẽ hiểu lầm. Nhưng lại nghĩ đến cô Lý....
Tô Điềm cắn môi, cuối cùng nhấc điện thoại lên quét mã QR.
“Thêm rồi” Đường Vũ không giấu nối vui mừng, bất đầu chuyển chủ đề: "Tô Điềm, avatar Wechat của em là ảnh tự sướng à? Xinh đấy ha”
“Cảm ơn.”
Loại chủ đề nói chuyện này đã đi đến bãi mìn, Tô Điềm quay người rời đi, ai mà biết Đường Vũ lại to gan nắm lấy vai cô, còn xoa xoa bả vai cô, cười nói: “Tô Điềm, làm sao vậy? Không nể mặt bạn học cũ sao? Vội vàng rời đi như vậy, chúng ta đi ăn bữa cơm trưa đi?”
Tô Điềm chỉ cảm thấy mạch máu ở thái dương đập thình thịch, thân thể hơi căng cứng, nghiến răng nghiến lợi: “Không cần."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!