Tô Điềm khẽ gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: "Không phải, em có ăn trưa rồi, một hộp sữa chua trộn hạt.”
Hai người đã đi tới bên cạnh chiếc ô tô Châu Âu màu đen, đèn pha ô tô đỏ lóe lên, Quý Sở Yến tiến lên trước một bước mở cửa ghế phụ. Anh thở dài, nhịn không được nhéo mặt Tô Điềm: "Đói quá sẽ tốn thương niêm mạc dạ dày, cứ vậy lâu rất dễ mắc các bệnh vẽ dạ dày.”
“Mới chỉ lăn này thôi mà...” Tô Điềm vừa lẩm bẩm vừa chui vào trong xe. Đợi đến khi Quý Sở Yến cũng từ cửa bên kia lên xe, cô lại tiếp tục biện minh cho hành động của mình: “Với cả em thấy cơ thể khá tốt mà không yếu ớt đến thế đâu. Công việc bận rộn mà, thời gian chắc chắn không đủ, hy sinh một bữa cơm mà thôi, có tình vào đâu”
Quý Sở Yến nhìn cô bằng ánh mắt sâu thầm ~ cô giống như học sinh vi phạm luật bị thầy cô bắt gặp, nghiêm túc giải thích.
“Em đừng căng thẳng quá, không phải anh đang bắt bẻ em” Anh không nhịn được khẽ cười, nắm lấy tay Tô Điềm, xoa dọc theo xương khớp mảnh mai của cô, "lựa chọn nào cũng phải đánh đổi, anh chỉ nói cái giá cho việc nhịn đói cho em thôi, lựa chọn thế nào là việc của em. Tất nhiên, chúng ta đều không muốn bị bệnh, đúng không?”
Khi anh nói chuyện, hàng lông mày mang ý cười nhàn nhạt, góc mắt đào hoa nhếch lên. Có thể nhìn ra, anh không hề có chút nào tức giận. Không phải anh đang dỗ trẻ con, sự ôn nhu của anh là lý trí đi kèm kiềm chế. Tô Điềm gật gật đầu, trong lòng có cảm giác như có một bé mèo con xòe bàn chân hồng hồng mềm mềm nở thành bông hoa, tê tê ngứa ngứa. Quý Sở Yến cuối cùng cũng thả lỏng tay cô ra, đút chìa khóa xe vào, lại nhìn cô: ” Thế thì bữa tối em muốn ăn gì đây?"
Tô Điềm nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên nảy ra một ý, thành khẩn nói: "Chúng ta...về nhà nấu cơm ăn. đi.”
Tay Quý Sở Yến đặt trên vô lăng cứng đờ, anh nhướng mày nhìn cô: “Em chắc chứ?”
Tô Điềm không chút suy nghĩ gật đầu: "Chắc chắn.”
Không phải cô chưa từng thấy tài nghệ nấu nướng của Quý Sở Yến ~ hai bát mì nước trong nấu trong đêm, thật sự rất nhạt nhẽo. Đối với bản thân Tô Điềm mà nói cũng chỉ kẻ tám lạng người tám trăm gram. Lúc du học bên London, cô may mắn gặp được vài người bạn cùng phòng nấu ăn ngon, cái dạ dày Trung Quốc háu ăn của cô cũng may có được chút an ủi. Nếu chưa biết nấu thì có thể xem công thức, nếu khó mà hoàn thành tất được, thì có thể bắt đầu với bán thành phẩm. Mọi việc trên cõi đời này không phải đều thế sao, cái gọi là đạt tới đỉnh cao cũng là khổ luyện lâu dài, làm sao có thể dễ dàng trong một sớm một chiều? Quý Sở Yến xác nhận ánh mắt của cô hết lần này đến khác. Cô không hề có dấu hiệu dao động. Anh nhịn không được mà thở dài: “Em đói bụng cả ngày nay rồi, còn ăn tối không hắn hoi nữa chỉ sợ tâm tình không tốt được” Anh hôm nay công việc rất bận, họp với hết người này lại đến người khác, buổi chiều còn đi hợp tác xưởng sản xuất đồ gỗ, quay cưỡng từ sáng tới tối, đến cả thời gian trả lời Wechat của cô thậm chí còn không trích ra được. Vốn tưởng răng Tô Điềm sẽ không vui, không ngờ được cô vẫn vui vẻ muốn về nhà nấu ăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!