CHƯƠNG 267: ĐÂY LÀ SỰ CẨN THẬN HẾT MỨC MÀ CẬU NÓI?
“Trong mắt các người, Tâm Lan là con gái của Thịnh Thanh Sơn, là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Thịnh, là người thừa kế hợp pháp của tập đoàn Thịnh thị, nhưng tiền đề của mọi việc này là phải có người cho phép nó có cơ hội được đối xử công bằng ở nhà họ Thịnh.” Giọng nói của mợ cả rất vang và có quyền uy, bịt chặt miệng của đám phóng viên.
“Các người nghĩ tập đoàn Thịnh thị từ đâu mà có? Là Thịnh Thanh Sơn tay trắng lập nên ư? Ông ta chỉ là dựa vào nhà mẹ của vợ cũ, đàn ông sự nghiệp thành công rồi, thì đừng có vứt bỏ đi người vợ cùng đồng cam cộng khổ, ngày Tâm Lan ra đời, mẹ nó đã băng huyết mà qua đời, động não của mấy người suy nghĩ xem, một người tiểu tam cố gắng chèn ép vợ đầu thì sẽ đối xử với nó ra sao? Cổ phần của tập đoàn Thịnh thị? Mấy người cũng xem trọng lòng người quá.”
Giọng nói của bác gái rất đau xót, kể hết mọi buồn đau mà bà tận mắt thấy trong mấy năm qua.
Thịnh Tâm Lan từ nhỏ đã sống bên cạnh ông ngoại, sau khi ông ngoại mất thì bà quyết tâm gửi cô đến nhà Thịnh Thanh Sơn, bà không muốn cô làm một bông hoa trong nhà kính, môi trường càng khó khăn thì mới rèn luyện được ý chí của cô, chuyện mà Triệu Nam Bình sợ nhất là con gái của Thư Mộng sau này bước theo gót mẹ nó.
Vì vậy, bà không muốn Thịnh Tâm Lan làm một đại tiểu thư sống trong nhung lụa, không biết lòng người hiểm ác, thà rằng mai sau Thịnh Tâm Lan hận bà, cũng phải để cô học được cách bảo vệ chính mình.
Trong 10 năm ở nhà họ Thịnh, Thịnh Tâm Lan quả thực không phụ sự trông mong của bà, cô rất xinh đẹp, còn thi đỗ trường y tốt nhất ở Đông Lăng.
“Ngoài cái danh là nhị tiểu tư của nhà họ Thịnh ra, nó không được hưởng một chút đãi ngộ nào của nhà họ Thịnh, thử hỏi một cô gái như vậy, hơn 20 tuổi, dựa vào đâu mà phải thay một người lương tâm bị chó ăn mất đảm đương một công ty sắp sụp đổ?”
Sau khi bà nói xong, mấy người phóng viên ở dưới nhìn nhau, không trả lời được câu hỏi này.
Trong đám bọn họ không hề có nhiều người thực sự biết được mối quan hệ phức tạp này của nhà họ Thịnh, bọn họ thậm chí đều nghĩ rằng Thịnh Tâm Lan là con gái thứ hai của Thịnh Thanh Sơn và Vu Cẩm Hà, dù sao trong tấm ảnh bị tung ra còn có cảnh cô đi tham gia đám tang của Thịnh Tâm Nhu.
Mọi người đương nhiên đều nghĩ Thịnh Tâm Lan lớn lên trong cuộc sống an nhàn sung sướng của một đại tiểu thư, mọi người đều nghĩ lẽ ra cô nên có trách nhiệm với tập đoàn Thịnh thị, dù sao điều tra ra dưới tên cô cũng có nhiều tài sản như vậy.
Mợ cả giận đến nỗi run rẩy, Thịnh Tâm Lan liếc nhìn người nữ trợ lý đang đứng bên cạnh, trợ lý liền hiểu ý bước lên đỡ mợ cả xuống nghỉ ngơi.
Mợ cả đã giúp đỡ được nhiều như vậy rồi, phần còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân.
“Mọi người có lẽ còn chưa hiểu, người lúc nãy thay tôi lên tiếng là mợ cả của tôi, là người bạn tốt nhất của mẹ tôi lúc bà còn sống, cũng là vợ của anh trai ruột của mẹ tôi, là người thân của tôi.”
Thịnh Tâm Lan đứng dậy, nhìn xuống đám phóng viên phía dưới: “Buổi họp báo hôm nay vốn dĩ không mời mợ cả của tôi đến, nhưng mọi người cũng biết gần đây rất nhiều tin tức, cho nên mới kinh động đến, như vậy cũng tốt, tôi không cần giải thích nhiều nữa.”
“Cho nên tập đoàn Thịnh thị và cô Thịnh quả thật không có quan hệ gì?” Có phóng viên cố chịu áp lực hỏi.
“Nhưng chúng tôi nghe nói lúc trước Thanh Vân là công ty con của tập đoàn Thịnh thị.”
“Tôi nghĩ là các vị phóng viên đều đã điều tra những tài sản dưới tên tôi, tôi không có cổ phần của tập đoàn Thịnh thị, còn về Thanh Vân, vốn dĩ là tài sản của mẹ tôi, trước khi ba mất có hỏi tôi muốn cái gì, tôi chỉ đòi lại những gì thuộc về mẹ thôi tôi, như thế này không quá đáng chứ?”
“Cô Thịnh, thế lúc trước có công nhân nhảy lầu từ tầng thượng tập đoàn Thịnh thị, không phải cô cũng ra mặt sao, còn nói sẽ chịu trách nhiệm với việc này, nếu như cô và tập đoàn Thịnh thị thật sự không có quan hệ gì, sao lúc đó còn phải chạy lên cứu người?”
Thịnh Tâm Lan hơi sững ra, cô nhìn theo phía giọng nói phát ra.
Tiếng chất vấn chưa bao giờ lại bình tĩnh như vậy.
Trong sự thảo luận sôi nổi của đám phóng viên, có một người đàn ông đeo khẩu trang, mặt mũi có vài phần nham hiểm và hùng hổ.
“Tổng giám đốc Thịnh của chúng tôi…”
Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng Tưởng Tuấn đang định đứng lên nói thì lại bị Thịnh Tâm Lan kìm lại, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào đám phóng viên đó, cô trầm giọng nói: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, tôi không nghĩ cách cứu người, không lẽ trơ mắt nhìn người ta nhảy xuống ngã chết sao? Sau đó vỗ tay vui mừng?”
Người phóng viên chất vấn cô sững ra, nghe thấy những người xung quanh tán thành với Thịnh Tâm Lan rất nhiều, hắn ta hoảng hốt vài giây, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, hắn ta hỏi tiếp: “Cô Thịnh thương người vậy sao? Thế sao không quan tâm tập đoàn Thịnh thị và những công nhân đó, mấy hôm nay trời lạnh, những công nhân đó không quản ngày đêm ở trước cửa tòa nhà tập đoàn Thịnh thị ngồi đó, muốn nghe một ý kiến thôi đấy.”
“Tôi nói không quan tâm rồi sao?”
Thịnh Tâm Lan liếc nhìn hắn: “Hình như tôi chưa từng nói là tôi sẽ không đảm đương chuyện này nhỉ?”
Người phóng viên chất vấn cô thay đổi sắc mặt.
Đột nhiên xung quanh ồn ào hẳn lên, hình như đang nói về tin hot nhất gì đó.
Cùng lúc, trên mạng có một trang nổi tiếng đã post bài, lượng chia trẻ đã vượt qua một triệu lượt.
Tin tức Thịnh Tâm Lan giúp đỡ đứa con gái mắc bệnh máu trắng của công nhân như thủy triều cuốn sạch cả Facebook, đồng thời hạng mục bất động sản đang tạm dừng của tập đoàn Thịnh thị cũng do trang web chính thức của tập đoàn tuyên bố sẽ được khởi công lại vào mấy hôm nữa.
Những người phóng viên có mặt trong phòng họp cũng lần lượt nhận được điện thoại của công ty của mình, cho biết là kế hoạch phỏng vấn có thay đổi, gần như là trong chốc lát, chiều hướng của buổi họp báo đã thay đổi.
“Cô Thịnh, cho hỏi ý cô là bây giờ sẽ tiếp nhận cục diện rối rắm của tập đoàn Thịnh thị sao? Cô không sợ rằng một đống tiền đổ vào như nước cũng không thu được mấy ích lợi sao?”
“Cô Thịnh, tình cảm cha con của cô không tốt, sao cô còn đồng ý đảm nhiệm tập đoàn Thịnh thị? Hành động này của cô là vì mục đích thương mại, hay là nghĩ về tình thân…”
“…”
Khu vực trung tâm tương mại, vùng đất vàng của Đông Lăng, phòng làm việc phó tổng giám đốc của tập đoàn Ất Bạch, có một người đàn ông trung niên mang vest, đi giày da đang nổi giận đùng đùng xông vào.
“Bộp” một tiếng, một tờ báo được ném lên bàn làm việc của phó tổng giám đốc “Xem đi,
“Xem đi, đây là sự cẩn thận hết mức mà cậu nói?”
Tiếng gào thét vang khắp phòng làm việc, sau bàn làm việc, một người thanh niên mang bộ vest kẻ màu cà phê sững ra, anh ta nhìn vào nội dung của tờ báo, sắc mặt liền thay đổi.
“Sao lại như vậy được.”
“Cái này phải là tôi hỏi cậu mới đúng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!