Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Lãi Được Bé Yêu Liên Doanh

CHƯƠNG 176: CHỜ CÔ CHỦ ĐỘNG TÌM TỚI TÔI

“Tôi biết bao nhiêu tùy thuộc vào việc các người chịu thừa nhận bấy nhiêu. Về việc kiện tụng, bà nghĩ tôi chỉ là nhân viên trực trong ngày xảy ra vụ cháy, sẽ từ chức rồi tìm công việc khác đúng không.”

Thịnh Tâm Lan nhìn vợ thầy Bao, bao nhiêu ngụ ý đều nói ra.

Vợ thầy Bao rõ ràng đã tích tụ oán hận từ lâu, khi nghe được điều này, bà ta không thể không nghĩ đến tình huống xấu nhất, lập tức đem chân tướng sự việc nói ra.

Đúng là thầy Bao thích hút thuốc, ai quen cũng biết thầy không bỏ được cơn nghiện thuốc, vì lý do này nên thầy cố tình phá thiết bị chữa cháy ở kho bếp sau để thiết bị báo động không phát hiện khói, đương nhiên ông ta cũng rất cẩn thận, tàn thuốc mỗi lần hút đều được mang ra ngoài, không có tàn thuốc còn sót lại gây cháy.

Tình hình ngày hôm đó vẫn như thường lệ, ngoại trừ lúc ông ta hút thuốc, Tiểu Lưu cũng đang ở trong kho và bị thầy Bao phát hiện cố ý phóng hoả, trong lúc hai người tranh cãi, tàn thuốc rơi xuống vật liệu dễ bắt lửa mới gây nên cục diện khó thu thập như thế.

Sau đó, Tiểu Lưu quỳ xuống trước mặt thầy Bao và cầu xin sự tha thứ, thầy Bao mềm lòng nên đã tự gánh trách nhiệm và xin từ chức về quê.

Thầy Bao và vợ coi Tiểu Lưu như con trai của họ, hy vọng rằng có người sẽ chăm sóc họ lúc về già, nhưng trên cõi đời này đâu phải ai cũng hiểu tri ân báo đáp, Tiểu Lưu ở khách sạn sau khi lên làm chính thức, có lẽ sợ mình và thầy Bao có quan hệ, công ty sẽ truy cứu trách nhiệm đối với những người có liên quan, nên ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, làm tan nát trái tim của đôi vợ chồng già.

“Cái thằng vô lương tâm ấy, nó uy hiếp ông Bao nhà tôi, nói nếu dám nói ra sự thật sẽ nói cho người khác biết thiết bị chữa cháy là do ông ấy cố ý phá hỏng, sau đó mọi tổn thất tài sản sẽ do chúng tôi gánh chịu.”

Thịnh Tâm Lan nhướng mày, nếu nhân phẩm của Tiểu Lưu không tốt như vậy, thì việc cậu ta cố tình phóng hỏa cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ cần ai đó trả tiền đủ nhiều cho cậu ta.

Trong đầu cô bỗng xuất hiện một hình ảnh, ngày đó khi cô chạy ra từ đám cháy, trong đó có một bóng người – Lâm Mạn Hàm.

Nghĩ tới nghĩ lui, người được lợi lớn nhất trong việc này là cô ta, và cô ta có đủ động cơ để thực hiện nó.

Chiều ngày hôm sau, Thịnh Tâm Lan bay về Đông Lăng.

Sự thật của vụ cháy về cơ bản đã được tìm ra, nhưng để tìm ra kẻ đã xúi giục thì có lẽ không dễ dàng.

Trên máy bay, tiếp viên đang sắp xếp chỗ ngồi cho hành khách.

“Cô Thịnh đúng không?”

Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên truyền đến, Thịnh Tâm Lan thu lại tâm từ, từ bên ngoài cửa sổ quay vào: “Vâng, là tôi.”

“Là như vầy, chúng tôi đã giúp cô nâng cấp lên hạng thương gia.”

Thịnh Tâm Lan sửng sốt: “Tại sao?”

“Tôi không biết cụ thể ra sao. Hiện tại đã có người khác ở vị trí này. Cô có thể cùng tôi di chuyển sang hạng thương gia được không?”

Thịnh Tâm Lan ngơ ngác đi theo cô tiếp viên vào khoang hạng thương gia.

“Cô Thịnh, đây là chỗ ngồi của cô. Cần gì cứ gọi tôi.”

“Vâng.”

Thịnh Tâm Lan đáp ứng rồi ngồi xuống, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông đang lấy tờ báo che mặt bên cạnh, vẻ mặt có chút giật mình.

“Anh Lâm?”

Khuôn mặt của Lâm Mộ Nham từ phía sau tờ báo lộ ra, dưới cặp kính gọng vàng là một đôi mắt không dễ dàng để lộ bất kỳ cảm xúc nào: “Cô Thịnh, lại gặp rồi.”

Thái độ này giống như mọi việc đều nằm trong dự kiến, làm cho Thịnh Tâm Lan bất giác dấy lên ý thức cảnh giác.

“Vậy, việc giúp tôi vào khoang thương gia, là do anh Lâm sắp xếp?”

Lâm Mộ Nham gỡ kính mắt, khí chất độc nhất vô nhị của giới doanh nhân được phản chiếu một cách sống động ở anh ta, lời nói của anh ta không chút lưu tình.

“Chẳng qua tôi trùng hợp nghe được cô Thịnh đi cùng chuyến bay với tôi, nên nhân tiện phân phó một chút, tôi hy vọng chuyến bay này sẽ khiến cô thoải mái hơn. Dù sao thì ân huệ mà tôi nợ cô vẫn chưa được đền đáp, thực ra chi phí cũng không quá lớn.”

“Trên thế giới này không có gì là trùng hợp.”

Thịnh Tâm Lan nhìn thẳng vào mắt Lâm Mộ Nham, không giấu giếm sự nghi ngờ của mình.

Ai mà tin Lâm Mộ Nham trùng hợp đi cùng máy bay với cô? Lời giải thích vụng về như vậy, rõ ràng anh ta không có ý định che giấu mục đích của mình.

“Dù là trùng hợp hay cố ý thì cũng nên coi là duyên số, đúng không?”

Thịnh Tâm Lan thắt dây an toàn và cười nhẹ.

“Anh Lâm, tôi có vị hôn phu rồi.”

Mục đích của một người đàn ông khi tiếp cận phụ nữ luôn đơn giản đến mức chỉ cần liếc qua cũng hiểu, tất cả đều phụ thuộc vào cách phản ứng của người phụ nữ kia.

Lâm Mộ Nham dường như không quan tâm đến câu nói này, thậm chí còn cười rất lịch sự: “Vậy thì xin chúc mừng.”

Nói xong lời này, hai người không trao đổi thêm gì nữa.

Sau khi máy bay cất cánh, Thịnh Tâm Lan nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Lâm Mộ Nham đóng tờ báo lại, nghiêng đầu nhìn cô, sau đó làm một động tác bất ngờ.

Anh ta lấy máy ảnh ra và chụp một bức ảnh Thịnh Tâm Lan đang ngủ.

Nữ tiếp viên đang ở lối đi hành lang, cách đó không xa, sau khi chứng kiến cảnh này, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, hai mắt suýt nữa rơi xuống đất.

Lâm Mộ Nham giống như bình thường, làm như không có chuyện gì xảy ra, ra hiệu cho cô tiếp viên đi qua, bảo cô ta mang một cái chăn cho Thịnh Tâm Lan.

Thịnh Tâm Lan ngủ rất sâu, dĩ nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bức ảnh này sau này có tác dụng gì, rất lâu sau cô mới biết, mặc dù cô biết ngày đó Lâm Mộ Nham giúp cô lên ngồi khoang hạng thương gia là có mục đích riêng, nhưng cô vẫn ngủ thiếp đi, buồn ngủ chết đi được.

Tòa nhà trụ sở tập đoàn Thịnh Đường,

Chu Phương đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân của vụ cháy theo chỉ thị của Nguyễn Anh Minh, sau khi điều tra một tuần, anh ta đã mang một đống tài liệu cho Nguyễn Anh Minh.

“Vụ việc này không liên quan nhiều đến thầy Bao. Việc hỏng hệ thống báo khói được cho là do thầy Bao hút thuốc nên cố tình làm hỏng. Tuy nhiên, nguồn lửa của vụ cháy kho hàng không phải là tàn thuốc. Có nhiều vị trí cháy có dấu vết của xăng dầu trên mặt đất, có ai đó đã cố tình phóng hỏa.”

Nguyễn Anh Minh nhìn chằm chằm màn hình giám sát trước mặt, ánh mắt u ám: “Ai làm?”

“Nhân viên nội bộ.” Chu Phương tỏ vẻ kiên quyết: “Học trò của thầy Bao không tránh khỏi liên quan, nhưng sau lưng còn có người khác. Trong tài khoản ngân hàng của cậu ta có thêm một khoản, số tiền không hề nhỏ.”

“Đối thủ cạnh tranh?”

“Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng trong lúc điều tra lại phát hiện một số điểm đáng ngờ.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!