“Không có chuyện gì không có chuyện gì đâu, đây là trách nhiệm của tôi mà, không cần phải khách khí.”
Thịnh Tâm Lan có chút thủ sủng nhược kinh, mấy túi lớn túi nhỏ này đưa tới, nhìn lướt qua cũng thấy có đông trùng hạ thảo, tính như thế nào cũng khoảng mấy chục triệu.
“Chỉ là tấm lòng nhỏ mà thôi. À đúng rồi, cậu chủ còn dặn dò cô Thịnh bị thương, tạm thời không cần phải đến khách sạn làm việc đâu, chờ đến lúc nào tốt rồi, cảm thấy không thành vấn đề thì đến làm cũng được, khoảng thời gian này tiền lương tiền thưởng đều được tính bình thường.”
Nghe nói như vậy, Thịnh Tâm Lan càng cảm thấy kinh ngạc hơn: “Không đi làm hả?”
Cậu chủ kia có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả ngày nghỉ làm của cô cũng đã quyết xong rồi? Nhưng mà khách sạn Thịnh Đường có quy định, nghỉ bệnh cũng không nghỉ hơn một tháng, huống hồ gì cô còn chưa chuyển thành chính thức, sao có thể dám tùy tiện xin nghỉ được?
“Cậu chủ của chú là ai vậy?”
“Cô không biết cậu chủ của tôi là ai hả?” Quản gia một mặt kinh ngạc.
Thịnh Tâm Lan lại bị vẻ mặt kinh ngạc này của ông ta làm cho không hiểu gì, hơi thấp thỏm mà hỏi: “Bộ tôi phải biết hả?”
“Cậu chủ nhà tôi chính là CEO của khách sạn Thịnh Đường đó, cô không biết hả?”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan khẽ nhíu mày.
CEO của khách sạn Thịnh Đường, đó không phải là… Nguyễn Anh Minh à?
“Chú nói là cái thằng bé đó, là con trai của Nguyễn Anh Minh khụ khụ… Của Tổng giám đốc Nguyễn?”
“Đúng vậy đó.” Quản gia mỉm cười lễ phép nói.
“Cô Thịnh đã liều mạng cứu được cậu chủ nhỏ, Tổng giám đốc Nguyễn cho cô ngày nghỉ thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi, nếu như còn gì cần thì cô cứ nói với tôi.”
Thịnh Tâm Lan có chút ngơ ngác, đứa bé đó thật sự là con trai của Nguyễn Anh Minh!
Một gia tộc lớn như vậy, có nhiều tiền như vậy, nhưng mà con trai lại là người câm? Đây chính là loại mà bạn có được toàn bộ nhưng đối với người thân nhất thì lại cảm thấy bất lực, đột nhiên khơi dậy sự đồng cảm nào đó ở trong lòng của Thịnh Tâm Lan.
Lúc cô đang âm thầm thấy đáng tiếc cho Nguyễn Anh Minh, Thịnh Ái Linh ở một bên lại có một loại suy nghĩ khác.
Cô bé nâng má đánh giá đống thực phẩm dinh dưỡng có giá trị không nhỏ ở trên bàn, thầm nghĩ, công ty mà mẹ làm việc là một công ty rất lợi hại, cấp trên của mẹ chắc chắn là rất có tiền, lần này có thể kiếm được lời lớn rồi!
Lúc nãy mẹ nói chú kia tên là gì nhỉ? Nguyễn Anh Minh hả?
Liên tiếp mấy ngày sau Thịnh Tâm Lan đều nằm ở bệnh viện, nhưng mà Nguyễn Anh Minh hình như bận nhiều việc, thẳng cho đến khi cô xuất viện về nhà nghỉ ngơi cũng chưa từng tới, đối với chuyện này Thịnh Tâm Lan cũng không hề chú ý. Ông chủ tới đây cần phải cúi đầu khom lưng lấy lòng, đâu có ăn uống nghỉ ngơi dễ chịu được.
Sau khi xuất viện, Thịnh Tâm Lan tính toán một cái, vẫn còn nghĩ được một thời gian nữa, giờ cô cứ ở nhà chuyên tâm chơi đùa với con gái, hưởng thụ thời gian nghỉ bệnh khó có được, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh ở trong lòng cũng đã khá hơn nhiều.
Ngày hôm đó Thịnh Tâm Lan đang ngủ trưa ở trong phòng, Thịnh Ái Linh ôm ipad đi vào trong phòng của mình, nói với công cụ nhập giọng nói của google.
“Nguyễn Anh Minh.”
Google lập tức nhảy ra mấy giới thiệu nhân vật, Thịnh Ái Linh biết chữ không nhiều, sau khi mở ra rồi thì đầu tiên là cảm thấy ảnh chụp của Nguyễn Anh Minh vô cùng đẹp trai, rất hợp khẩu vị của cô bé, sau đó lại dùng bút ghi âm nhấp vào từng dòng giới thiệu ở trên google để nó tự đọc, vừa nghe vừa líu lưỡi.
Wow, dáng dấp cấp trên của mẹ đẹp trai thì thôi đi, còn rất có năng lực nữa chứ, có gia tộc, có tập đoàn, cái này không phải chính là hào môn mà cô bé luôn muốn để mẹ được gả vào à?
Ây? Đợi cái!