CHƯƠNG 132: TÔI TẶNG CÔ MỘT MÓN QUÀ
Thành phố Đông Lăng vào mùa hè, có một làng gió hiếm hoi thổi qua sau khi mặt trời lặn.
Thịnh Tâm Lan giẫm trên đôi giày cao gót cao mười hai cm đi đến đại sảnh của khách sạn, vừa bước ra thang máy thì nhìn thấy ở xa xa có một chiếc xe thương vụ quen thuộc đang dừng đó, Nguyễn Anh Minh mặc đồ vest mang giày da bước xuống từ trên xe, đang cài nút thắt của bộ đồ vest lại.
Cô đang muốn bước lên, lại nhìn thấy phía sau anh có một bóng dáng quen thuộc bước xuống.
Cho dù có ăn mặc khiêm tốn, chiếc áo sơ mi đơn giản và quần jean cũng không thể che giấu được lợi thế về vóc dáng của nữ minh tinh, chiếc mũ lưỡi trai màu đen và cái kính trông cực to lớn càng khẳng định thân phận không tầm thường của cô ta.
Bước chân của Thịnh Tâm Lan lập tức dừng lại, ma xui quỷ khiến rút chân về, đang đứng ở chỗ ngoặt thang máy, nhìn thấy hai bóng dáng ở cửa khách sạn, một đôi kim đồng ngọc nữ đứng đấy, để lại cho cô hai góc mặt nghiêng.
Cao Mỹ Lệ sửa sang lại cổ áo cho Nguyễn Anh Minh, dường như là anh cũng không từ chối, từ góc độ của Thịnh Tâm Lan không nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt của anh có bất cứ sự thay đổi gì. Không biết là Nguyễn Anh Minh nói cái gì đó, Cao Mỹ Lệ lên xe, ở trong xe còn nhô ra một cái đầu nhỏ, Cao Mỹ Lệ dịu dàng vuốt ve.
Thịnh Tâm Lan nắm chặt nắm đấm.
Đây chính là chuyện quan trọng mà Nguyễn Anh Minh đã nói với cô đó à?
Não của cô không kiểm soát được mà nhớ đến đoạn đối thoại nọ, tức giận đến nghiến răng.
“Cà vạt bị lệch rồi.”
“Ở đây có nhiều người, lên xe trước đi, để trợ lý đưa cô về.”
“Được.”
“Chăm sóc cho Lập Huy thật tốt.”
“Anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé mà.”
“…”
Nhìn bóng dáng Nguyễn Anh Minh bước vào trong thang máy, Thịnh Tâm Lan nhíu mày trừng mắt nhìn vào cửa thang máy, sắp làm cho lá cây phát tài ở trước mặt rụng rời.
Lúc mà người phụ nữ gặp phải chuyện giống như lần ngoại tình, trong đa số tình huống đều sẽ đánh mất năng lực tư duy, nếu như không thể kịp thời nhận được lời giải thích hợp lý thì chuyện này sẽ phát triển theo hướng không thể khống chế được.
Thịnh Tâm Lan lề mề một hồi ở sảnh tiệc rất lâu rồi mới trở vào một lần nữa, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Anh Minh đâu.
“Tâm Lan.” Âm thanh của Jennifer kéo suy nghĩ của cô trở về.
“Sao vậy ạ?” Thịnh Tâm Lan lấy lại tinh thần, lúc xoay người lại đã điều chỉnh tốt biểu cảm ở trên mặt.
Jennifer vô cùng nhiệt tình giữ chặt tay của cô: “Nguyễn tổng đã về rồi, đang nói chuyện với chồng của tôi, đúng lúc tôi tìm cô có chuyện, cô đi với tôi đi.”
Thịnh Tâm Lan đi theo Jennifer vào trong phòng khách sạn của bà.
Ở trong phòng có đặt ba cái vali, là hành lý mà hai vợ chồng bọn họ đã sắp xếp xong.
“Có chuyện gì vậy?” Thịnh Tâm Lan có hơi lo lắng: “Là khách sạn có vấn đề gì à?”
“Không đâu.” Jennifer quay đầu lại cười cười: “Khách sạn rất tốt, tôi với Hans đều rất cảm ơn lần đón tiếp này của cô, chúng tôi rất thích nước c, cho nên tôi muốn tặng cho cô một món quà, đây chính là lời hứa mà ngày hôm qua tôi đã hứa với cô.”
Nói như thế này, Thịnh Tâm Lan đã nhớ đến, có chút kinh ngạc.
Jennifer đưa một cái hộp bằng gấm màu tím đến trước mặt của cô, vô cùng chờ mong mà nhìn cô.
“Mở ra xem đi.”
Cái hộp gắn màu tím nhìn có vẻ hơi cũ kỹ, hình chữ nhật lớn bằng bàn tay, chiếc khóa bằng đồng trông rất là tinh xảo, sau khi mở ra ở bên trong còn khảm một khuyên tai bảo thạch bằng ngọc lục bảo.
Thịnh Tâm Lan sửng sờ: “Đây là…”
“Đây là quà tặng cho cô.” Jennifer nghiêng đầu qua, một người năm mươi tuổi nhưng vẫn có khí chất phong tình vạn chủng như cũ, tư thế ngồi vô cùng nho nhã: “Lần đầu tiên lúc nhìn thấy cô, lúc cô kêu tôi gọi cô là Natasha, lúc đó tôi đã cảm thấy chiếc hoa tai này rất thích hợp với cô.”
“Cái này quá quý giá.” Thịnh Tâm Lan vội vàng từ chối.
Mặc dù là cô không đặc biệt hiểu đồ trang sức châu báo cho lắm, nhưng mà nghe nói Hans và Jennifer đều là những người sưu tầm đồ châu báu nổi tiếng, đồ vật đã tặng tuyệt đối sẽ không rẻ. Cô với Jennifer chỉ mới quen nhau có nửa tháng trời, nhận món quà như thế này thật sự không thích hợp cho lắm.
Jennifer lại rất kiên trì, dùng tiếng trung không lưu loát của mình mà gằn nói từng chữ một.
“Tôi nhất định phải tặng nó cho cô.”
Thịnh Tâm Lan không hiểu, bất đắc dĩ hỏi lại: “Tại sao vậy chứ?”
Jennifer vén mái tóc ra gần mang tai, đứng dậy đi đến chiếc tủ cao, khi quay lại thì đưa một tấm hình qua. Tấm hình đen trắng, ở phía trên là hai đứa bé khoảng chừng năm sáu tuổi, đường nét của cậu bé có chút góc cạnh, hai mắt rất lớn, có thể nhìn ra được là con lai, nhưng cô gái thì trông giống như là một con búp bê của nước C.
“Đây là con trai và con gái của tôi khi còn bé.”
“Thật là đáng yêu.”
Jennifer thầm lặng nở một nụ cười: “Đúng vậy, rất đáng yêu, nếu như con gái của tôi còn sống chắc có lẽ là bây giờ cũng đã lớn cỡ cô, chắc là sắp kết hôn rồi, con gái của tôi còn bé tên là Natasha.”
Một câu nói đó Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên hiểu tại sao Jennifer lại đưa cô trang sức.
Khó trách Jennifer chưa từng kêu tên tiếng anh của cô.
“Cho nên cô nhận nó đi, đôi mắt của cô với Natasha của tôi rất giống nhau, tôi biết người nước c của các người gọi cái này là duyên phận, có đúng không?”
Ánh mắt của Jennifer ngấn lệ ở, trong mắt của Thịnh Tâm Lan, Jennifer vẫn luôn là một nữ sĩ khôi hài ưu nhã, chưa từng kiêu ngạo một chút nào, lại không ngờ rằng còn có cất giấu một câu chuyện cũ chua xót như thế.
Cô không nhẫn tâm truy vấn đoạn quá khứ đó, do dự một lát, cô lấy khuyên tai từ trong hộp ra, cười nói: “Tôi nhận nó, nhưng mà bà có thể tự tay mình đem lên cho tôi được không?”
Giống như là tự tay đeo lên cho Natasha.
Trên khuyên tai có khảm một vòng kim cương xinh đẹp làm tôn lên màu sắc ngọc lục bảo ở chính giữa trở nên mềm mại hơn, giống như là một dòng nước xanh biếc tràn ngập, cảm giác thần bí phục cổ.
Lúc mang lên, Jennifer rất vui vẻ giải thích.
“Chiếc hoa tai này là đã được đấu giá trong hội đấu giá lúc mà tôi đang mang thai Natasha, vốn dĩ là có một đôi, nhưng mà không biết một cái khác đã rơi ở chỗ nào, rất xinh đẹp có đúng không?”
Thịnh Tâm Lan nhìn mình trong chiếc gương ở bên bàn trang điểm, nghiêng đầu nhìn thấy bông tai hiện ra ánh sáng lấp lánh, có thể nhìn thấy được dáng vẻ cố gắng kiềm chế nước mắt của Jennifer ở trong gương, vội vàng cầm lấy tay của bà trịnh trọng gật đầu.
“Đúng vậy, trông rất đẹp, Natasha cảm thấy rất là đẹp.”
Jennifer che miệng lại, vành mắt đỏ bừng đưa tay ôm lấy cô, nghẹn ngào nói.
“Đúng vậy, Natasha của tôi rất xinh đẹp.”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, các vị khách nước ngoài lần lượt lên xe rời khỏi khách sạn trước. Khi đi Hans nhìn thấy chiếc hoa tai trên lỗ tai của Thịnh Tâm Lan, kinh ngạc nhìn Jennifer một chút, nhưng mà lại không hỏi gì nhiều, rất nhanh liền hiểu suy nghĩ của vợ mình, ga lăng ôm Thịnh Tâm Lan cái.
“Cảm ơn cô.”
Sau khi đưa tiễn Jennifer, trong lòng của Thịnh Tâm Lan có vô vàn cảm xúc ngổn ngang.
So với chuyện con gái của Jennifer qua đời ngoài ý muốn, thời gian trôi qua năm năm mà cô còn có thể tìm được con trai của mình trở về, đó chính là hạnh phúc trong một nghìn nỗi bất hạnh, đây cũng chính là niềm an ủi duy nhất đến hiện tại của cô.
“Đi thôi.” Bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc làm cho cô lấy lại tinh thần.
Lúc nãy có các vị khách nước ngoài ở đây, trong thời gian làm việc cô không nói cái gì nhiều, lúc này cô nâng của tay lên nhìn thoáng qua cây kim trên chiếc đồng hồ longines màu đỏ đã điểm đến tám giờ, cô lập tức hỏi.
“Nguyễn tổng, hiện tại là thời gian tan sở của tôi rồi có đúng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!