CHƯƠNG 119: NHIỀU NGƯỜI QUÁ KHÔNG DỄ PHÁT TRIỂN
Buổi tối trước khi tan sở, nhân viên khách sạn đều đã dọn dẹp sạch sẽ, sau khi dặn dò nhân viên vệ sinh hoàn thành công việc quét dọn lần cuối, Thịnh Tâm Lan mới thu dọn đồ đạc để về, trên đường về cô nhận được tin nhắn từ tổng quản lý khách sạn.
Giờ cao điểm kẹt xe nghiêm trọng, cô nhấn vào đọc tin nhắn, xem nội dung tin nhắn xong cô liền cau mày, bấm máy gọi lại.
“Quản lý Vương, sao đột nhiên lại yêu cầu tôi cũng vào khách sạn ở?”
Đầu bên kia truyền lại giọng nói bất đắc dĩ của quản lý Vương: “Đây là thông báo từ trụ sở chính, tôi cũng không biết nữa, có lẽ là sợ khi đó khách nước ngoài tới xảy ra tình huống gì còn tiện xử lý gấp. Sao vậy? Cô có vấn đề gì à?”
“Con gái tôi đang trong kỳ nghỉ hè nên ở nhà, thông báo đột ngột quá, tôi vẫn chưa sắp xếp cho con gái, tôi có thể đưa con bé vào ở cùng được không?”
“Cô nói thử xem?”
Nghe ra giọng điệu không vui của quản lý Vương, Thịnh Tâm Lan chỉ đành ngượng ngùng nói: “Tôi biết rồi, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, không được thì thôi vậy, tôi sẽ tìm cách thu xếp.”
Thịnh Tâm Lan cúp máy rồi trừng mắt nhìn màn hình tối đen.
Đúng là sếp lớn chèn ép người khác, sắp xếp bất chợt như vậy cô không phàn nàn nửa lời, đưa con gái vào ở cùng thì sao không được?
Xem ra vẫn phải nhờ Lưu Ngọc Hạnh rồi.
May mà dạo này Lưu Ngọc Hạnh đang nghỉ, được nghỉ ở nhà cả ngày.
“Tớ vốn không định làm mất thời gian của cậu đâu, nhưng lần này thật sự là bất ngờ quá.”
“Sao cậu vẫn khách sáo với tớ thế làm gì? Dù gì tớ cũng là mẹ nuôi của Ái Linh, chẳng nhẽ lại không chịu trách nhiệm được? Cứ yên tâm giao cho tớ đi, tớ sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”
Lưu Ngọc Hạnh đồng ý ngay: “À đúng rồi, không phải ngày mai là thứ bảy sao? Cậu cũng được nghỉ, ra ngoài mua sắm đi?”
“Tớ phải đưa Ái Linh đi học bơi trước.” Thịnh Tâm Lan giải thích: “Thứ bảy chủ nhật là lớp học của ba mẹ và bé, phụ huynh bắt buộc phải đi cùng, tớ sẽ đến đó trước rồi nếu không cần tớ ở lại thì tớ liên lạc với cậu.”
“Lại còn lớp ba mẹ và bé? Đâu phải mẫu giáo nữa.” Lưu Ngọc Hạnh tỏ vẻ nghi ngờ.
Đợi Thịnh Tâm Lan vào phòng tắm, cô ấy nằm xuống ghế sofa, chọc chọc vai Thịnh Ái Linh: “Ái Linh, thành thật khai báo, đột nhiên tích cực tham gia lớp học bơi như vậy có phải có chuyện gì không?”
Thịnh Ái Linh đang ngồi trên thảm xem hoạt hình, đột nhiên bị tra hỏi như vậy thì cười hì hì, thu mình lại: “Mẹ nuôi, mẹ nói gì thế con không hiểu.”
“Bớt đi.” Lưu Ngọc Hạnh véo má cô bé: “Mẹ con không biết bơi, con cũng không khá hơn, khi còn bé ở trong bồn tắm một lúc đã gào khóc ầm ĩ, bây giờ lại chủ động đòi đi học bơi?”
Thấy không giấu được Lưu Ngọc Hạnh, Thịnh Ái Linh chỉ đành bĩu môi làm nũng: “Dù sao cũng là hạnh phúc cả đời của mẹ con, nếu mẹ nuôi là bạn thân nhất của mẹ con thì hãy giúp con, để ngày mai mẹ đưa con đến bể bơi.”
“Hạnh phúc cả đời?” Lưu Ngọc Hạnh khẽ đảo mắt: “Sao thế? Con bố trí buổi xem mắt cho mẹ con ở bể bơi à?”
“Cũng không phải, nhưng cũng gần giống.”
“Mẹ muốn đi xem.”
“Không được!” Thịnh Ái Linh lập tức từ chối: “Nhiều người quá khó phát triển!”
“Bé con, nhiều mưu kế thật đấy, mẹ con bị con bán mà vẫn còn giúp con đếm tiền phải không?”
Hai người thì thầm to nhỏ trong phòng khách còn Thịnh Tâm Lan đang vừa ngâm nga vừa đánh răng trong phòng tắm, không biết gì về những điều này.
Một đêm trôi qua, sau khi ăn sáng ở nhà, Thịnh Tâm Lan chậm rãi thu dọn đồ đạc rồi đưa Thịnh Ái Linh đến bể bơi.
“Chúng ta đi thôi.”
Trước khi đi, cô liếc về phía sofa, lắc đầu bất đắc dĩ.
Lưu Ngọc Hạnh làm ổ trên sofa rất thoải mái, mới sáng sớm đã đắp mặt nạ ăn snack, xem phim Hàn Quốc rồi.
Người khác được nghỉ đều muốn đi đâu đó du lịch, Lưu Ngọc Hạnh thì hay rồi, hiếm lắm mới được nghỉ ngơi nhưng chẳng đi đâu, chỉ làm tổ ở nhà, như muốn ngủ tạo thành hố trên sofa.
“Chờ tin từ cậu đó nha.”
Trước khi đóng cửa, cô nghe thấy câu nói yếu ớt này của Lưu Ngọc Hạnh.
Thịnh Tâm Lan cau mày tự hỏi một lúc, chắc là nói đến chuyện hẹn cô đi dạo nhỉ?
Khi tới bể bơi thì tiết học buổi sáng đã bắt đầu, có rất nhiều phụ huynh, đều là những bà mẹ trẻ, cười cười nói nói trong phòng thay đồ để thay đồ bơi.
Khi thay quần áo cô mới phát hiện các mẹ tới tham gia lớp học mẹ và bé này hình như quen biết nhau theo từng nhóm nhỏ, nghe bọn họ tán gẫu mà Thịnh Tâm Lan hơi đau đầu.
“Mẹ Jennifer, sao hôm nay không thấy mẹ Đông Đông đến nhỉ?”
“Cô ấy mang thai rồi, tuần trước đi kiểm tra mới phát hiện, muốn ở nhà chuyên tâm dưỡng thai. Tôi nói mà, nhân lúc còn trẻ sinh thêm vài đứa đi, cũng có cái để đảm bảo.”
“Sữa bột bé thứ hai nhà cô dùng hãng nào thế?”
“Đều là thương hiệu nước ngoài…”
“…”
Thịnh Tâm Lan vừa mới cởi bộ đồ chống nắng, rõ ràng phòng thay đồ khá lớn nhưng bị các bà mẹ bỉm sữa xung quanh tán gẫu làm cho khó thở, dường như đến từ hai thế giới vậy.
Cô nhìn ra được những người đến đây vào thứ bảy với con dường như đều là những bà nội trợ không có việc làm, toàn tâm toàn ý muốn cống hiến cho gia đình và chồng con, cô có một dự cảm không lành.
Mười phút sau, dự cảm không lành này của cô đã được kiểm chứng.
Huấn luyện viên hướng dẫn một vài động tác đơn giản, trong bể bơi ngập tràn những bộ đồ bơi với các màu sắc khác nhau, các mẹ và các bé ngâm mình trong nước, trò chuyện rôm rả.
Nói chuyện trường lớp, điểm số, giáo viên dạy thêm, giám viên môn năng khiếu…
Sau nhiều lần bị hỏi xem cô có mấy con, con đang học ở đâu thì Thịnh Tâm Lan đã kiếm cớ đi vệ sinh để trốn.
Cô thà tăng ca một tháng cũng không muốn nghe mấy người đó giục sinh con thứ hai…
Lớp học bơi mẹ và bé quái quỷ gì thế này?
Sau khi thay quần áo ra khỏi phòng thay đồ, cô gọi điện cho Lưu Ngọc Hạnh hẹn cô ấy đi mua sắm.
“Không phải cậu đang đưa Ái Linh đi học bơi sao?”
“Đừng nhắc nữa, bầu không khí quái dị quá, tớ nghĩ vẫn nên đi dạo phố thì hơn, buổi trưa ở đây có cho ăn cơm, chiều nay trước khi tan học tớ sẽ tới đón Ái Linh.”
“Được rồi, tớ chuẩn bị đồ đã, cậu chờ tớ một lát.”
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Tâm Lan ngồi trên sofa trong sảnh bể bơi nghỉ ngơi, thoải mái đến mức nheo mắt lại, dần dần trong mắt xuất hiện hai bóng người một lớn một nhỏ, lại còn càng ngày càng gần.
Giấc mơ này…
“Sao cô lại ở đây?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang vọng trong đại sảnh, Thịnh Tâm Lan giật nảy mình, mở to mắt.
Không phải mơ!
Nguyễn Anh Minh mặc một chiếc áo phông màu be và quần rộng thoải mái, anh đang nhìn cô chằm chằm một cách tìm tòi nghiên cứu.
Trong lúc cô ngỡ ngàng thì Nguyễn Lập Huy đã ôm lấy chân cô, cậu nhóc cực kỳ vui vẻ, cười híp mắt với cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!