Thịnh Tâm Lan cảm thấy không có cách nào từ chối, đành phải để lại facebook, lúc này bà chủ mới tươi cười, bộ dạng vui vẻ kia rất giống con nít.
Người phụ nữ như vậy, cô không thể nào kết giao với người phụ nữ trong truyền thuyết đã lừa tài sản của nhà họ Nguyễn, và lừa người khác… để đứng lên.
Trong mắt Thịnh Tâm Lan xuất hiện lên sự nghi ngờ, nhưng đành dằn lòng.
“Tôi đi trước đây.” Thịnh Tâm Lan lấy mì ra khỏi nồi, xếp thêm thức ăn lên trên, lễ phép đưa tới chỗ bà chủ.
Vừa mới đi lên lầu đặt tô mì xuống, thì cô thấy Nguyễn Anh Minh từ phòng tắm đi ra, đang mặc áo tắm, tóc ướt sũng, chảy theo cổ xuống dưới tạo thành vệt nước trước cửa phòng tắm.
Thịnh Tâm Lan cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, hồi lâu mới hồi phục lại, ho khan một tiếng,
“Này, anh ăn chút mì đi, tôi vừa mới mượn nhà bếp tự nấu đó.”
Nguyễn Anh Minh nhìn thoáng qua cô, lại nhìn tô mì, gật đầu.
Khi anh ngồi xuống sofa, dường như có một nguồn nhiệt nhỏ xông thẳng vào mặt, bao phủ lấy anh, Thịnh Tâm Lan không tự nhiên lắm, xích sang một bên.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng ăn mì một mình của Nguyễn Anh Minh, tiếng động cũng không lớn, nhất là ở ngoài cửa sổ đang mưa to ầm ầm, khiến cho âm thanh ăn uống lại trở nên ấm áp.
Thịnh Tâm Lan tự nhiên cảm thấy nghẹn, xác định Nguyễn Anh Minh vẫn chưa để ý mình, cô lén cúi đầu nôn.
“Tối cô ngủ trên giường.”
Bỗng nhiên giọng nói của Nguyễn Anh Minh vang lên.
Thịnh Tâm Lan sửng sốt, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc tới, mắt sáng ngời: “Thật chứ?”
“Ừm.”
Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần giễu cợt, dường như đã quên đi chuyện không vui vừa rồi.
Thịnh Tâm Lan rất vui, thầm nghĩ một tô mì thật lợi hại, có thể đổi một đêm ngủ bình thường, nhưng cô lại vui quá mà quên mất, giường này vốn là của cô.
Nguyễn Anh Minh nhìn thấy vẻ nịnh nọt của cô, trong lòng lại hơi bất đắc dĩ.
Cô thật sự nghĩ rằng anh có thể để một cô gái như cô ngủ ở sofa sao?
Không khí dịu đi ít nhiều, Thịnh Tâm Lan đang rất sung sướng trở nên ân cần: “Để tôi chỉnh sofa cho anh một chút, tôi vừa mới nằm, sofa này còn kéo dài ra được, so với giường còn thoải mái hơn đó.”
Nguyễn Anh Minh thấy cô được lời còn khoe mẽ, nhíu mày thành nét ngang,
“Nếu vậy sao em không ngủ ở chiếc sô pha thoải mái này đi?”
“Thôi.” Thịnh Tâm Lan vội từ chối, trên mặt nở nụ cười: “Tôi ngủ giường, dù sao đàn ông cũng nên là quý ông lịch lãm đúng không?”
Nói xong, cô đi tới giường, vừa đi vừa duỗi người.
“Không tắm rửa sao?”
Phía sau lưng vang lên tiếng chất vấn của Nguyễn Anh Minh.
Thịnh Tâm Lan dừng chân một chút, không khí bỗng nhiên ngưng đọng lại, một lúc lâu sau, cô đưa lưng về phía Nguyễn Anh Minh, kiên trì nói:
“Tắm chứ, đương nhiên là tắm, tôi lấy quần áo.”
Vốn định hôm nay không tắm, cho đỡ phức tạp, nhưng Nguyễn Anh Minh lại cố ý hỏi, nếu cô trả lời không, sợ rằng anh sẽ nghĩ cô là người lôi thôi.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm tương phản với tiếng mưa gió ngoài cửa sổ, êm dịu và chảy xiết, ấm áp và lạnh lẽo, đây cũng là sự tương phản cực độ, ánh sáng trong phòng có vẻ mờ dần đi.
Nguyễn Anh Minh từ tốn ăn xong bát mì, kéo lấy chiếc chăn trên sofa, nằm xuống.
Hồi lâu sau, trước cửa phòng tắm, Thịnh Tâm Lan giống như kẻ trộm, mặc quần áo dài tay rón rén đi ra, chờ đến khi thấy người trên sô pha đã ngủ mới thở phào nhẹ nhõm.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, biết nhau lâu như vậy, cô vẫn luôn không đoán được Nguyễn Anh Minh suy nghĩ cái gì, hơn nữa người đàn ông này có nổi thú tính hay không, cô cũng không biết.
Sau khi leo lên giường, cô tắt đèn, căn phòng càng trở nên tĩnh mịch.
Trời mưa to suốt đêm, hôm sau khi tỉnh lại thì trời nắng.
Thịnh Tâm Lan sắp xếp balo của mình đến quầy lễ tân làm thủ tục trả phòng, sau khi trả phòng xong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua lớp kính có thể thấy Nguyễn Anh Minh đang cầm vô lăng, nhìn không chớp mắt.
Sáng nay anh xuống sau nên đi thẳng ra xe, ngay cả một giây đồng hồ cũng không nghĩ muốn ở lại khách sạn thêm nữa.
“Thẻ căn cước của cô đây.” Nhân viên lễ tân đem thẻ căn cước trả lại cho Thịnh Tâm Lan.
“Chờ một chút.”
Thịnh Tâm Lan vừa định đi, thì bị bà chủ gọi lại.
Bà chủ từ phòng bếp chạy ra đuổi theo, trong tay mang theo một hộp cơm kiểu Nhật, bọc vải xanh bên ngoài, vẻ mặt chờ mong đưa cho Thịnh Tâm Lan,
“Các vị điểm tâm cũng chưa ăn, đến Đông Lăng cũng phải hơn hai trăm km, mang theo cái này đi đường ăn nhé.”
Thịnh Tâm Lan chần chừ, cũng hiểu ý tiện lợi trong lời bà chủ, nhưng không biết nên làm như thế nào, nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của bà chủ, như có ma xui quỷ khiến cô nhận lấy.
Trên đường tình hình giao thông tốt, mưa to nhưng không gây sạt lở núi, con đường thông suốt.
Ra khỏi thị trấn không lâu thì đến đường cao tốc, nghỉ lại trạm dừng chân một lần, Nguyễn Anh Minh đi toilet, khi quay trở lại anh nhìn đến bọc vải ở bên cạnh Thịnh Tâm Lan, bên trong là một hộp bento, có trứng cuộn, thịt bò thái sợi, cùng với cơm được rưới nước sốt, trông rất hấp dẫn.
Nguyễn Anh Minh nhìn thoáng qua,
“Mua cơm khi nào vậy?”
“Ở cổ trấn lúc sáng đó, có địa chỉ chuyên bán loại bento này, anh có muốn nếm thử không?”
Thịnh Tâm Lan gắp một miếng thịt bò, lấy tay đưa đến miệng anh, ánh mắt chờ mong.
Nguyễn Anh Minh mày nhíu một chút, suy nghĩ một lát đã đoán được đồ vật này có từ đâu, hãy thấy động tác đưa đồ ăn đến bên miệng, kìm lòng không được mở miệng ra.
Thịnh Tâm Lan nhân cơ hội gắp miếng thịt bò vào miệng anh: “Có ngon không?”
Nguyễn Anh Minh nhai nuốt xuống họng, thản nhiên nói:
“Bình thường.”
“Cái gì bình thường, cái này ăn ngon lắm đó.” Thịnh Tâm Lan cũng ăn một miếng: “So với đầu bếp của khách sạn Thịnh Đường chuyên làm cơm Tây thì tiêu chuẩn không khác biệt nhiều, nếu như mở một quán cơm Tây, chắc chắn tốt.”
“Cô ta vốn mở quán cơm Tây, có gì khiến lạ đâu.”
Nguyễn Anh Minh bỗng nhiên nói những lời này, nói xong, trong nháy mắt anh cũng đơ người.
Thịnh Tâm Lan nhìn anh, lúng túng nói: “Anh biết cơm này là ai làm hả?”
Nguyễn Anh Minh không nhìn cô nữa, khởi động xe, để lại câu hỏi lấp lửng:
“Tôi chưa thấy qua thức ăn nhanh được đóng hộp, đây vẫn là hàng có thương hiệu quốc tế.”