“Tôi có chút việc, chiều mai tôi sẽ về công ty.”
Vừa cúp điện thoại, Nguyễn Anh Minh liền giẫm chân ga, chạy thẳng lên đường cao tốc.
Giờ trời đã sẩm tối, Cổ Trấn Lan Khê cách Đông Lăng khoảng 200km, Nguyễn Anh Minh chạy thẳng một mạch không ngừng nghỉ, hơn hai tiếng sau, anh đã tới bệnh viện.
Vừa tới cửa phòng bệnh, anh đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Thịnh Tâm Lan phát ra từ bên trong.
“Anh làm gì đấy? Mau buông tôi ra!”
Nguyễn Anh Minh không hề suy nghĩ, liền đẩy cửa xông vào trong.
Trên giường bệnh, người đàn ông quấn băng gạc trên đầu đang ôm eo Thịnh Tâm Lan, mặc dù trên đầu quấn đầy băng gạc, nhưng vẫn có thể nhìn ra người này khá điển trai, Thịnh Tâm Lan vùng ra khỏi tay anh ta, nhưng anh ta lại nhảy xuống giường, kéo cô lại.
Nguyễn Anh Minh biến sắc, vội đi tới túm cổ áo người đàn ông kia từ phía sau, tay còn lại nắm cổ tay anh ta kéo ngược ra sau, rồi người đàn ông kia hét lên thảm thiết.
“Ây ya, anh mau thả anh ta ra, anh ta mới cấp cứu xong đấy, anh không được làm thế.”
Thịnh Tâm Lan gấp đến giậm chân: “Anh mau thả anh ta ra!”
Nguyễn Anh Minh nhíu mày, ném anh ta xuống giường, lạnh lùng nói:
“Hạng người vô lại thế này, nên đụng chết đi mới phải.”
Tên ‘vô lại’ kia nghe Nguyễn Anh Minh nói thế thì run lên, vội vàng bò lên giường đắp chăn lại, chỉ lộ ra một đôi mắt hoảng loạn không ngừng xoay tròn.
Lúc này phòng bệnh mới yên tĩnh lại.
Thịnh Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm, nhìn Nguyễn Anh Minh, trong lòng hơi phức tạp hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Nhân viên trong công ty đụng người khác, nên tôi tới đây xem thử, để người khác khỏi cố ý bịa đặt, rồi làm dư luận không dậy sóng không đè xuống được.”
Nguyễn Anh Minh trả lời rất ngay thẳng, hơn nữa còn hơi dọa người, nhưng bên phụ trách quan hệ công chúng chuyên nghiệp trong tập đoàn lại không làm rõ chuyện Thịnh Tâm Lan bị bắt nạt khi mới nhậm chức chưa được bao lâu.
“Cảnh sát đã điều tra xong rồi, trên xe tôi có camera hành trình, là do anh ta tự lao ra, nên tôi không kịp phanh lại, nhưng lúc đó tôi đang xem chỉ đường trên điện thoại, do đó tôi cũng có lỗi… thật xin lỗi anh.”
Thịnh Tâm Lan tưởng anh thật sự tới đây để hỏi tội cô.
Nguyễn Anh Minh nhíu mày, vẻ mặt hơi buồn bực: “Cô xin lỗi cái gì? Tôi nghe trợ lý cô nói rồi, chẳng phải chỉ là một người lang thang thôi à? Là anh ta sao?”
Người trên giường bệnh trông rất trắng trẻo cao lớn, ngoài việc toát ra vẻ ngờ nghệch, thì nhìn đi nhìn lại vẫn không thể nhìn ra người này giống người đang lang thang ở chỗ nào.
Thịnh Tâm Lan cũng hơi nghi ngờ nói: “Nhưng lúc đầu khi tôi đụng anh ta, anh ta thật sự ăn mặc rất rách rưới, không biết đã không tắm rửa bao lâu rồi, khắp người đều bốc mùi hôi, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói rằng trong đầu có cục máu bầm, hình đã có từ trước lúc tôi đụng anh ta rồi.”
“Cô đã đụng trúng một người có đầu óc không bình thường.”
Nguyễn Anh Minh nói thẳng ra một câu, khái quát tình hình trước mắt:
“Vậy người nhà anh ta đâu, cô có liên lạc được không?”
Thịnh Tâm Lan lắc đầu đáp: “Trên người anh ta không hề có phương thức liên lạc nào.”
“Vậy sau chữa trị xong, cô đưa anh ta đến trạm thu nhận tạm thời trên thị trấn đi.”
Nguyễn Anh Minh nói ngắn gọn súc tích, một câu nói quyết định đường đi của ‘người lang thang’ này.
“Như vậy không tốt cho lắm, dù gì tôi cũng đụng trúng anh ta, tôi phải tìm hiểu rõ lai lịch của anh ta, ngỡ người nhà anh ta cũng đang đi tìm anh ta, hơn nữa chưa chắc gì đầu óc anh ta có vấn đề là không phải tại tôi gây ra.”
Nguyễn Anh Minh nghe vậy thì sắc mặt càng trở nên thâm trầm: “Tùy cô.”
Thấy Nguyễn Anh Minh định rời đi, Thịnh Tâm Lan vội đuổi theo anh.
“Muộn thế này rồi, anh định đi đâu?”
Bên ngoài trời đã tối đen rồi, chẳng lẽ anh đi quay về Đông Lăng trong đêm ư?
Quả nhiên, Nguyễn Anh Minh liếc nhìn cô, rồi nói bằng giọng điệu không vui:
“Tất nhiên là quay về rồi, chiều mai tôi có một cuộc họp, cô tưởng tôi có nhiều thời gian lắm à?”
Anh chạy đến đây là để xác nhận xem cô có chuyện gì không, chứ không phải muốn tới đây xem cô tập trung gây phiền phức cho mình.
“Trời tối rồi.” Thịnh Tâm Lan nhíu mày nói: “Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa, hay là anh ở lại đây một đêm đi, sáng sớm mai hẵng quay về.”
Sáng nay Cổ Trấn Lan Khê đã đưa ra cảnh báo về bão, trên đường quay về Đông Lăng có rất nhiều đường núi, rất dễ xảy ra sạt lở đất, không sợ việc lớn chỉ sợ chuyện chẳng may.
“Vậy tôi ở đâu?”
“Nơi này cách Cổ Trấn Lan Khê khá gần, hơn nữa điều kiện homestay mà tôi ở cũng rất tốt, anh có muốn suy nghĩ một lát không?”
“Được.”
Nguyễn Anh Minh gần như không suy nghĩ đã đồng ý, rồi nhìn cô nói: “Chúng ta đi thôi, tôi vẫn chưa ăn gì cả.”
Anh dễ khuyên nhủ đến thế à? Thịnh Tâm Lan sửng sốt một lát, rồi vội vàng đuổi theo bước chân của Nguyễn Anh Minh.
Hai người vừa ra khỏi bệnh viện, bên ngoài đã vang lên một tiếng sấm, gần như trong nháy mắt, một cơn mưa tầm tã trút xuống như nước, đập lộp bộp trên cửa xe, ngay cả cần gạt nước cũng gạt không hết.
Nguyễn Anh Minh ngồi trên xe Thịnh Tâm Lan, chạy một cách chậm rãi, quảng đường chỉ có mấy km mà phải chạy hơn nửa tiếng mới tới.
“Chính là chỗ này.”
Thịnh Tâm Lan thu dù, dẫn Nguyễn Anh Minh đi vào homestay, rồi hỏi nhân viên: “Chỗ cô còn phòng không? Xếp cho anh ấy một phòng.”
“Xin lỗi cô, phòng đã đặt kín hết rồi cô Thịnh.” Nhân viên mặt đầy xin lỗi nói: “Mưa lớn thế này, mấy du khách vốn định rời đi đều phải đặt ở lại thêm một đêm nữa, nên có lẽ tối nay homestay trong Cổ Trấn sẽ không tìm được nhà nào còn phòng trống.”
“Hả?” Thịnh Tâm Lan ngẩn người.
Như vậy thì thật lúng túng, cô dẫn Nguyễn Anh Minh tới đây, nhưng cuối cùng lại không có phòng…
“Cô Tô, cô nói bạn trai cô ở cùng phòng với cô được không? Căn phòng trên tầng hai của cô là căn phòng lớn nhất trong tiệm chúng tôi, chắc chắn hai người ở sẽ không thành vấn đề.”
Nhân viên mỉm cười, khuôn mặt đầy ý cười sâu xa.
“Anh ấy không…”
“Được.” Không đợi Thịnh Tâm Lan phủ nhận, giọng nói của Nguyễn Anh Minh đã lấn át giọng nói của cô.
Thịnh Tâm Lan trợn tròn mắt, đang định nói gì đó, nhưng đã bị Nguyễn Anh Minh kéo đi, anh không nói câu nào đã kéo cô đi lên tầng hai.
“Không được, anh đang làm gì vậy?” Đến khi về phòng, Thịnh Tâm Lan giữ bàn tay đang định đóng cửa của Nguyễn Anh Minh lại, đè thấp giọng nói: “Chẳng lẽ anh thật sự muốn ở cùng phòng với tôi ư?”
“Là do cô bảo tôi ở lại đây một đêm.”
Nguyễn Anh Minh nói với dáng vẻ rất ngay thẳng.
“Nhưng tôi cũng bảo anh ở riêng một phòng mà? Giờ tôi với anh ở cùng một phòng là sao đây?”
“Không sao, tôi ngủ trên giường, còn cô thì ngủ trên sofa.”
Nguyễn Anh Minh không để ý đến cô nữa, mà đi thẳng vào phòng, sau khi đi dạo một vòng thì ngồi xuống giường ngay.
“Dựa vào cái gì?” Thịnh Tâm Lan nhất thời bất mãn: “Đây là phòng tôi, dựa vào cái gì mà anh bảo tôi ngủ trên sofa.”
“Vậy cô ngủ trên giường, tôi sẽ ngủ trên sofa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!