Gió lạnh gào thét, tuyết bay tán loạn.
Diệp Đình đứng ở ban công bệnh viện, cúi đầu, yên lặng không nói.
Bông tuyết lảo đảo rơi trên người hắn, hắn cũng không có một chút phản ứng nào, giống như đã rơi vào suy tư.
Thư ký không yên tấm nên đã gọi hắn vài lần, nhưng hắn không đáp lại.
Chờ đến khi thư ký nói với hắn bác sĩ đã ra khỏi phòng bệnh của Dương Gia Lập, Diệp Đình mới hoàn hồn trở lại.
Hắn phủi tuyết trên người mình xuống, vội vàng đi trở vào trong.
Bác sĩ chính cẩn thận xem báo cáo trên tay, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu, giọng điệu ôn hoà nói: “Sau khi bệnh nhân tỉnh lại từ con choáng, chúng tôi đã kiểm tra qua cho cậu ấy. Cảm xúc của cậu ấy không ổn định, trước mắt tôi đã trấn an cậu ấy, giúp cậu ấy đi ngủ và nghỉ ngơi.”
Diệp Đình siết chặt nắm tay, trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh: “Tiếp tục nói.”
Bác sĩ đẩy mắt kính, biểu tình hơi nghiêm trọng: “Từ kết quả kiểm tra thuốc cậu ấy đã uống đã cho thấy cơ thể cậu ấy có sự thay đổi, có trạng thái ám ảnh cưỡng chế cao, nhạy cảm với các mối quan hệ, tinh thần u uất, có triệu chứng rối loạn lo âu, dựa theo tình hình này, có thể chuẩn đoán cậu ấy mắc chứng trầm cảm, mức độ từ tầm trung đến nặng.”
Nắm tay Diệp Đình run lên, nhắm hai mắt lại.
Một sự chua xót kịch kiệt từ trong lòng ngực thoát ra, xông lên khoang mũi.
Bệnh trầm cảm.
Dương Dương của hắn thật sự bị trầm cảm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hắn còn nhớ rõ, lúc trước hắn hung dữ bắt Dương Gia Lập đi bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần.
Khi đó bác sĩ nói với hắn, Dương Gia Lập không có bất kì loại bệnh nghiêm trọng nào, vì thế hắn liền vô tâm thả lòng tinh thần, thậm chí còn tự cho rằng bộ dáng ốm yếu bệnh tật của Dương Gia Lập chỉ là do cậu tự cao tự đại, buồn bực trong lòng mà thôi.
Hắn luôn cảm thấy, một người không tim không phổi lúc nào cũng tràn ngập niềm vui như Dương Gia Lập làm sao lại có thể mắc căn bệnh như vậy.
Ai cũng có thể mắc bệnh trầm cảm, nhưng Dương Gia Lập chắc chắn sẽ không. Dương Gia Lập của hắn tựa như một mặt trời nhỏ, có thể la có thể gào thét có thể phát tiết, cả người lươn luôn tràn đầy sức ống, nụ cười rực rỡ kia phảng phất như có ánh sáng chiếu rọi vào tận đáy lòng.
Hắn vạn lần không ngờ, ở thời điểm hắn không phát hiện được, trái tim mạnh mẽ lạc quan được cất giấu chặt chẽ không tài nào phá vỡ nổi ở trong lòng của Dương Gia Lâp đã sớm bị nhuộm đen không còn nhìn thấy ánh sáng, nó đang sống sờ lại bị giẫm đạp, máu đen giàn giụa, bị giẫm nát thành một bãi bùn lầy tối đen.
Bác sĩ nhìn Diệp Đình, lo lắng hỏi: “Diệp tiên sinh, anh không sao chứ, sắc mặt tại sao lại trở nên trắng bệch vậy?”
Diệp Đình khó khăn chống lên tường: “Bệnh của em ấy….”
Bác sĩ thở dài: “Nếu chỉ đơn giản là trầm cảm thì vẫn còn nhiều cách chữa, điều trị bằng thuốc hoặc thêm điều trị tâm lý, kết quả cũng sẽ khá tốt. Nhưng mà…..”
Hai chữ “nhưng mà” vừa nói ra, trái tim Diệp Đình như bị kéo căng theo.
Ánh mắt hắn dày đặc tơ máu, giọng nói run rẩy: “Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà thông qua việc tiếp xúc vừa rồi với cậu ấy, chúng tôi phát hiện ngoại trừ bệnh trầm cảm, đồng thời cậu ấy còn có khuynh hướng tự kỷ tạm thời.”
Diệp Đình giống như bị một đòn búa đập mạnh xuống, ánh mắt trở nên mờ mịt, trong đầu truyền đến từng cơn đau âm ỉ.
Hắn giống như không thể tin được: “….Tự kỷ?”
“Trước khi người bị bệnh choáng đã gặp phải sự công kích mạnh mẽ, bao gồm dư luận, tâm sinh lý, vân vân. Chuyện này đối với một người, đặc biệt còn là người đang trong tình trạng trầm cảm là một đòn đả kích tàn phá cực kì mạnh mẽ đến tinh thần và tôn nghiêm,” bác sĩ lắc đầu, “Loại kích thích từ bên ngoài này khiến cậu ấy sinh ra phản ứng kích động, hình thành nên loại trạng thái tự kỷ này.”
Bác sĩ buông tài liệu xuống, tiếp tục nói: “Tôi đổi một cách nói khác với anh. Cậu ấy bây giờ giống như một người ban đầu đã bị trọng thương sau đó lại phải chịu thêm một trận ẩu đã vô cùng tàn nhẫn, cậu ta sẽ theo bản năng chạy đến một nơi không người, một căn phòng toàn là bóng đêm, rồi đem mình khoá lại trong đó. Thỉnh thoảng cũng có thể nói chuyện với bên ngoài một chút, nhưng trừ khi vết thương lòng triệt để khỏi hẳn, không còn sợ hãi, cậu ta mới có thể bước ra khỏi căn phòng, còn không, cậu ta sẽ tiếp tục ngây ngốc nhốt mình trong căn phòng tối đó, không dám bước ra ngoài nửa bước.”
Bác sĩ đi rồi, đôi tay Diệp Đình chống ở bên tường, trong mắt là sự hoảng loạn cực độ.
Hắn cảm thấy chuyện này như là ác mộng, nhưng tất cả lại thật sự xảy ra ngay trước mắt hắn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Run rẩy đi vào phòng bệnh của Dương Gia Lập, Dương Gia Lập nằm trên giường, hô hấp nhợt nhạt.
Diệp Đình nhẹ nhàng đi đến mép giường của cậu.
Hai mắt Dương Gia Lập nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệnh, phiến môi khô khốc.
Khoé miệng cậu rũ xuống, không biết từ khi nào, tựa như cậu chưa từng mỉm cười.
Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập như vậy, lần đầu tiên hiểu được thế nào gọi là lòng đau như cắt.
Dương Gia Lập ngủ không an giấc, trong lúc mơ khẽ giật giật đầu, lẩm bẩm trong miệng: “Đây là cho mẹ của tôi, đây là cho mẹ của tôi, các người đừng có giẫm, cầu xin các người đó, cầu xin các người đó……”
“Tôi không dám nữa, không dám nữa đâu….”
Sống mũi Diệp Đình bỗng nhiên cay cay, hai giọt nước mắt lập tức rơi xuống.
Hắn ngồi xổm xuống, sờ sờ mái tóc của Dương Gia Lập, nhẹ giọng trấn an: “Bé cưng đừng sợ, tôi sẽ không bao giờ để em bị bắt nạt nữa, đừng sợ, tôi trở về rồi.”
Dương Gia Lập dần bình tĩnh lại, ngay lúc chân mày giãn ra, cậu khẽ nói: “Đưa tôi về nhà đi.”
Môi Diệp Đình trở nên run rẩy: “Đợi em tỉnh lại, tôi đưa em về nhà, được không?”
Nhân lúc Dương Gia Lập còn ngủ, Diệp Đình vội vàng trở về biệt thự lấy một vài thứ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hắn đi vào căn biệt thự tối đen, không bật đèn.
Đi vào phòng ngủ, từ trong tủ lấy ra hai tấm chăn lông, ánh mắt thoáng nhìn sang bên cạnh, hắn thấy một vật được chiếu sáng.
Đó là một bộ còng tay dữ tợn.
Khi hắn vẫn chưa biết Dương Gia Lập bị bệnh, hắn vì muốn ép Dương Gia Lập khuất phục mình, đem cậu trói lên đầu giường, không quan tâm cậu vùng vẫy, không để tâm sự đau khổ cùng những giọt nước mặt cậu rơi xuống, tàn nhẫn làm cậu đau đến kêu thành tiếng.
Diệp Đình cầm cái còng tay đó lên, ma sát trong lòng bàn tay mình một chút.
Dương Dương của hắn, lúc đó đau đớn bao nhiêu.
Diệp Đình bỗng nhiên không nhịn được, cảm xúc kích động dâng lên, hưng hăng đạp cửa phòng ngủ.
Hắn nắm lắm còng tay, mạnh mẽ ném xuống đất.
Theo sau đó, bên trong phòng ngủ không ngừng vang lên những tiếng vang lớn, những âm thanh vỡ vụn, những âm thanh va chạm.
Cùng với tiếng gầm của người đàn ông lẫn vào một loạt âm thanh hỗn tạp.
Đợi đến khi những vật có thể đập đều đã đập hết, khi tất cả đã trở lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có, trong phòng ngủ lại truyền đến một tiếng “chát” thật vang.
Giống như có người đang hung hăng tự đánh lên mặt mình một cái tát.