Vào đêm xảy ra động đất, Vương Dương và Tiêu Dã đều gặp nạn.
Vương Dương bị đồ vật rơi trúng đầu, cần phải tiến hành phẫu thuật khâu vết thương.
Tình trạng của Tiêu Dã càng nghiêm trọng hơn, khoảnh khắc ngọn núi sụp đổ, để bảo vệ Triệu Hướng Hải và con gái, cậu dùng thân che chở cho hai người họ, bản thân bị đá lăn từ trên núi xuống nện vào lưng, máu thịt bê bết, trực tiếp được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu.
Đêm đó, Dương Gia Lập và Diệp Đình trải qua một đêm cực kỳ hỗn loạn.
Hai người chạy đi chạy lại giữa hai bệnh viện, cho đến khi Vương Dương bình an chuyển về phòng bệnh, Tiêu Dã tuy vẫn chưa tỉnh, nhưng cũng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng rồi, bọn họ mới có thể yên lòng.
Dương Gia Lập an ủi Triệu Hướng Hải xong, thì kéo cơ thể đã mệt nhoài ra khỏi bệnh viện.
Diệp Đình vừa hay lái xe đến, nhìn thấy Dương Gia Lập hắn liền vội vàng nhét vào lòng tay cậu ly chè bột báng sữa nóng hổi, rồi xoa lên đầu cậu: “Mệt rồi nhỉ.”
Dương Gia Lập gật đầu, nâng đồ uống nóng hổi lên môi nhấp vài ngụm.
Cậu ngẩng đầu lên nói: “Em tới giờ vẫn cảm thấy như nằm mơ vậy, Vương Dương và Tiêu…Tiêu tổng, đang yên đang lành thì… Em lần đầu chứng kiến động đất, đáng sợ quá đi mất.”
Diệp Đình ôm lấy Dương Gia Lập, hôn nhẹ lên trán cậu, xoa dịu nói: “Không sao rồi, không sao cả rồi.”
Chờ khi Dương Gia Lập đã bình tĩnh rồi, Diệp Đình mới kéo lấy tay cậu, kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa, song hỏi một cách đầy lo lắng: “Em không bị thương thật sao? Có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói với anh, em đừng sợ anh lo.”
Dương Gia Lập kéo tay áo lên: “Em vận may tốt, chỉ có cánh tay bị trầy một xíu, đỏ tấy lên thôi, những chỗ khác không sao cả. Anh đã kiểm tra mấy lần rồi, sao lại phiền hà thế chứ.”
Diệp Đình thở than: “Anh sợ.”
Dương Gia Lập khịt mũi: “Anh cũng có thứ để sợ cơ á.”
Diệp Đình trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên. Anh không sợ bất cứ thứ gì, duy chỉ sợ em đau ốm bị thương thôi. Anh thà để mình đau cũng không muốn để em khó chịu dù chỉ một chút. Em không biết lúc anh gọi mà không thấy em nhấc máy, chân anh đã nhũn cả ra đâu… Cũng may, em không sao, vẫn còn tốt.”
Dương Gia Lấp cúi gằm mặt xuống, lát sau đột nhiên trừng mắt, đá vào chân Diệp Đình một cái.
Diệp Đình oan ức: “Sao vậy?”
Dương Gia Lập cố ý bày ra vẻ cáu kỉnh, trách mắng hắn: “Ai bảo anh lật đà lật đật phi xe đến hả. Hiện trường hỗn loạn thế kia, đội cứu trợ vẫn ở trên đường, anh thế mà lại có gan xông thẳng vào khu vực gặp thiên tai thế hả?”
Diệp Đình kéo Dương Gia Lập lại, ngậm ngùi nói: “…Anh sợ quá hồn bay mất hút rồi, còn hơi đâu mà để ý.”
Dương Gia Lập thở dài thườn thượt, ngắt tai Diệp Đình: “Lần sau không được kích động như vậy nữa.”
Diệp Đình gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không có lần sau.”
Rạng sáng, hai người trong lòng đầy uể oải trở về nhà, tự nhiên cũng không có tâm trạng làm nữa, chỉ ôm nhau ngủ say cả một đêm.
Ngày hôm sau, lúc Dương Gia Lập lại đến gặp Triệu Hướng Hải, chỉ nhìn thấy anh đang nắm chặt bức thư, cả hai mắt đều đỏ rực, cũng không biết là do thức khuya hay là do khóc.
Dương Gia Lập chưa từng thấy anh nhếch nhác đến như vậy.
Dương Gia Lập ngồi bên cạnh anh, lần đầu tiên để khiến người đàn ông trước giờ luôn nho nhã điềm tĩnh này dựa vào mình, nghe nói Tiêu Dã hiện giờ vẫn đang trong thời gian theo dõi, cho dù đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn phải hôn mê một khoảng thời gian rất dài, cậu gian nan nuốt nước bọt, vỗ lên lưng của Triệu Hướng Hải, nhỏ nhẹ an ủi anh.
Ngày thứ ba, Vương Dương đã tỉnh lại.
Dương Gia Lập ghé qua phòng bệnh của cậu.
Diệp Đình biết Dương Gia Lập nhọc tâm lo nghĩ, nên cũng âm thầm lặng lẽ mời một số chuyên gia có danh vọng để tổ chức hội chẩn*.
*Các bác sĩ họp lại để chẩn đoán bệnh.
Một vài chuyên gia xem xét tình trạng của Vương Dương, sau khi xác định phương án trị liệu, có chủ nhiệm họ Lý cực kỳ tỉ mỉ, vào phòng bệnh liền mặt đối mặt với Vương Dương vừa tỉnh lại thăm khám rất lâu, sau khi ra khỏi phòng liền tìm đến Dương Gia Lập và Diệp Đình, sắc mặt có hơi trầm trọng.
Dương Gia Lập giật thót tim, vội vàng hỏi: “Cậu ấy sao rồi.”
Chủ nhiệm Lý nói: “Tôi xem xét vết thương do va đập của cậu ta rồi, không có vấn đề gì lớn. Nhưng, tôi thấy tốt nhất vẫn nên tìm bác sĩ tâm lý đến khám cho cậu ta thử xem, tôi thấy…không ổn.”
Dương Gia Lập nhăn mày, nhìn sang Diệp Đình.
Diệp Đình nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay của Dương Gia Lập, trầm giọng nói: “Cậu ta lúc trước từng có dấu hiệu về mặt tinh thần, nhưng đã từng được điều trị, tình trạng cũng có chuyển biến tốt, bác thấy bệnh tình của cậu ta tái phát lại rồi?”
Chủ nhiệm Lý nói: “Tôi cũng không dám chắc, phải mời bác sĩ chuyên về tâm lý đến khám.”
Dương Gia Lập cám ơn, sau khi tiễn chủ nhiệm Lý, cậu tựa lên thềm cửa sổ nhìn theo, rồi quay đầu nói với Diệp Đình: “Thực ra trông cậu ta không ổn lắm. Lúc trước chỉ thấy rụt rè, bây giờ cả người như mất hồn, cũng không dám nhìn ai, so với em lúc trước còn…”
Diệp Đình nghe thấy Dương Gia Lập đề cập đến chuyện lúc trước, trái tim lại đau nhói như kim châm.
Hắn cũng nhíu mày nhìn Vương Dương trong phòng bệnh, tinh thần không minh mẫn, ánh mắt vô hồn, hết nửa ngày cũng không cử động.
Diệp Đình thở dài, đi đến góc khuất gọi điện thoại.
Đêm hôm đó, Vương Dương được chuyển sang một bệnh viện khác.
Lý Đại Lý Nhị nghe được tình trạng của Vương Dương cũng cuống cuồng chạy từ nhà đến.
Lý Đại lao đến nhanh nhất, tìm được Dương Gia Lập đang chờ trước cửa phòng khám, vừa thở hổn hển vừa mở miệng hỏi: “Chuyện là sao vậy, bác sĩ nói sao rồi.”
Dương Gia Lập ngước cằm: “Vẫn chưa ra.”
Lý Đại nuốt nước bọt, gật đầu một cách khó khăn.
Bác sĩ nửa tiếng sau mới bước ra từ phòng khám, nhẹ nhàng đóng cửa, sắc mặt không tốt lắm. Ông nhìn vòng người đang bao quanh ngoài cửa, xem qua bệnh án rồi hỏi một câu: “Ai là người nhà?”
Khung cảnh chợt lặng đi hai giây, Lý Đại không chùn bước giơ tay làm việc nghĩa: “Là tôi.”
Bác sĩ nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ: “Quan hệ thế nào?”
Lý Đại oai phong lẫm liệt đáp: “Tôi là anh của cậu ta.”
Lý Nhị đứng bên gãi đầu hoang mang liếc nhìn Lý Đại, Dương Gia Lập dường như nhìn thấy trên đầu cậu ta mọc lên dấu chấm hỏi.
Bác sĩ thở dài: “Cậu theo tôi vào một chuyến, tôi có chuyện muốn nói.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~