Lúc cảnh quay ngoại cảnh gần kết thúc thì cũng đã gần năm giờ.
Mùa đông trời sẽ tối rất nhanh, trên núi nhiệt độ càng giảm mạnh, gió quét lên mặt cũng thấy đau.
Cơ thể Vương Dương vốn đã không được nhanh nhẹn, trên người ướt nhẹp mồ hôi bị gió lạnh thổi vào, ngay tức khắc liền hắt hơi.
Dương Gia Lập xoa đầu cậu, nhiệt độ dường như lại tăng lên.
Dương Gia Lập đỡ lấy cánh tay của Vương Dương, hỏi cậu: “Cậu còn chịu được không? Có chóng mặt không?”
Vương Dương dùng lực lắc đầu, tai đỏ ửng lên, nhẹ nhàng nói: “Không sao, cố chút nữa vẫn được.”
Dương Gia Lập nhìn bộ dạng của cậu, khẽ nhíu mày.
Chờ sau khi quay xong cảnh cần Vương Dương xuất hiện, thì đến đạo diễn cũng nhận ra sự bất thường của Vương Dương, ông liền xua tay về phía Vương Dương, nói: “Người không khỏe thì đừng cố, vẫn còn lịch trình của vài ngày nữa, nếu như bệnh rồi thì phải làm sao. Cảnh hôm nay của cậu quay xong rồi, cậu về nghỉ ngơi chút đi.”
Vương Dương gật đầu.
Dương Gia Lập đang muốn đi đỡ cậu, Lý Đại đột nhiên giành trước, túm lấy cánh tay của Vương Dương: “Tôi đưa cậu về.”
Vương Dương mấp máy môi, muốn nói câu “không cần”, nhưng nhìn thấy gương mặt đen xịt như không cho phép phản bác và thân hình cường tráng của Lý Đại, cậu lại cúi đầu xuống, không dám từ chối.
Lý Đại đỡ Vương Dương về nơi họ ở trọ, bảo Vương Dương nằm lên giường.
Lý Đại vẫn còn nhiệm vụ ghi hình chưa hoàn thành, không thể ở lại lâu. Trước khi đi, hắn đi lòng vòng trong nhà, lẳng lặng pha thuốc hạ sốt, rồi bưng một bát thuốc nóng hổi đến bên giường Vương Dương.
Vương Dương có lẽ đã sốt đến có hơi mơ hồ, hai mắt nhắm ghì, hai tay yếu ớt cởi áo quần rịn mồ hôi ra.
Lý Đại nhìn thấy thân thể nhỏ gầy lại trắng muốt lộ ra, không hiểu sao lồng ngực thoáng chốc nóng lên như được châm lên nhóm lửa.
Hắn đanh mặt ngồi bên giường, đưa tay ôm chặt lấy Vương Dương.
Đầu óc Vương Dương đang choáng váng, cơ thể bị rút cạn sức lực cũng không thể phản kháng, cả người mềm nhũn cứ thế bị ép lên cơ ngực săn chắc của Lý Đại, nằm trọn trong lòng ngực của hắn.
Lý Đại miễn cưỡng rót thuốc vào miệng cậu.
Lúc Vương Dương uống thuốc, Lý Đại nhìn con người nhỏ nhắn trong lòng, cổ họng nuốt nước bọt.
Làn da trắng mịn của Vương Dương đang chạm lên áo quần và cánh tay của hắn, khuôn mặt sáng sủa đẹp đẽ như thiếu niên và chiếc cổ mềm mại đó, Lý Đại cảm thấy người đàn ông thô ráp như mình, có khi dùng chút lực đã có thể vặn gãy cậu, nhất thời tay chân lại càng thêm lúng túng.
May là Vương Dương uống thuốc xong thì nằm lại trên giường.
Lý Đại nhìn cậu nhắm mắt lại, một lúc sau mới hít sâu một hơi, bó chặt nét mặt nói câu “Cậu nghỉ ngơi cho tốt”, rồi quay người ra ngoài, bước chân nghe có chút hoảng loạn.
Vương Dương nằm một mình trong căn phòng tối đen như mực, không bao lâu sau đã ngủ say.
Cậu đã nằm mơ.
Cậu mơ thấy con chó vàng bị Nhiếp Doãn dùng gậy đánh đến đầu toàn máu, bị kéo mang vứt đi.
Con chó vàng đó ngồi cách đó không xa, trong đôi mắt đen nhánh ướt đẫm toàn là nước. Nó tận tuỵ trông cửa nhà cho người ta nhiều năm như vậy, cuối cùng lại không bằng vài tờ giấy bạc màu đỏ. Đầu nó vẫn đang máu chảy ròng ròng, đôi mắt mang theo nỗi ai oán thống khổ và tuyệt vọng giống hệt con người im lặng nhìn Vương Dương.
Vương Dương nhìn nó, trái tim chợt có chút nhói đau.
Cậu muốn đi đến vuốt ve nó, nhưng vừa nhích người, cậu phát hiện trên cổ mình không biết từ lúc nào đã đeo thêm một cái vòng cổ.
Cậu hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, Diệp Phàm đứng ở phía sau cậu, tay cầm xích chó, nở nụ cười xảo trá, nói: “Dương Dương, em lại không nghe lời sao? Tôi không ở cạnh em, em đã cảm thấy bản thân đã là người rồi? Em còn nhớ em là chó của ai không?”
Toàn thân Vương Dương thoáng chốc run cầm cập.
Mỗi chuyện Diệp Phàm từng làm với cậu, mỗi lần tiến hành thuần hoá cậu, đều khiến cậu cả đời này khó mà quên được.
Lúc Diệp Phàm đưa tay về phía cậu, Vương Dương cảm thấy luồng tuyệt vọng khi tôn nghiêm đã quen bị dẫm đạp dưới chân đó lại như những đám mây đen ùn ùn kéo tới, cậu sợ hãi nhìn tay Diệp Phàm, đột nhiên giật mình, tỉnh giấc.
Vương Dương mở banh mắt ra, lồng ngực phập phồng dữ dội, khắp thân lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc lâu sau, chờ tâm trạng bình tĩnh trở lại, cậu lặng lẽ ngồi dậy, chống người bước xuống giường.
Cậu ngồi đến bên cửa, mở cửa nhìn ra bên ngoài, những người khác vẫn chưa về, chuồng chó ở trước cửa vẫn trống không.
Vương Dương nhìn cái chuồng chó chật hẹp đáng thương kia, trong lòng đau buốt như thể bị kim châm.
Cho đến bây giờ, cậu mới lờ mờ hiểu ra, tại sao lúc con chó vàng hôm qua bị đánh chết, cậu lại khó chịu muốn khóc như vậy.
Cậu nhìn thấy bản thân mình qua con chó vàng đó.
Cuộc đời của cậu chỉ giống như một trò cười.
Đi đến được hôm nay đã gần như không còn đường nào để đi nữa. Ngoại trừ một vài số ít người như anh Dương, thì cũng sẽ chẳng còn ai xem cậu là con người. Cậu không có con đường trở lại, cậu mãi là con chó không xứng làm người trong mắt người khác.
Không chỉ người khác, mà đến bản thân cậu cũng không thể thoát ra khỏi ám ảnh.
Mỗi lần Diệp Phàm sỉ nhục cậu, đều giống như mũi hàn đã hàn sâu vào trong xương cốt cậu.
Không còn ai sẽ đeo vòng cổ chó lên cổ cậu nữa.
Nhưng cái vòng cổ đó trong lòng cậu lại không thể nào tháo ra được nữa.
Sắc mặt Vương Dương đột nhiên tái nhợt, tay nắm chặt lấy cửa.
Cậu lướt nhìn khoảng trời phía xa, bầu trời đêm nhá nhem chợt ngã tím cùng một vài đường sáng trắng kỳ lạ lập loè ở phía chân trời. Cậu nhìn ngắm những cảnh tượng đó, lúc sau quay người đóng cửa lại, vào lại trong phòng.
Khi cậu bước đến bên giường lật chăn ra định nằm xuống, cậu đột nhiên lại nghe thấy âm vang trầm đục nặng trĩu.
Ngay lập tức, mặt đất dưới chân rung chuyển, bất ngờ bắt đầu chao đảo kịch liệt.
Hô hấp Vương Dương như bị bóp nghẹt, còn chưa kịp hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, người đã bị rung chấn dữ dội xô ngã xuống sàn.
Tiếng chấn động chói tai càng lúc càng kinh khủng, cả căn nhà run rẩy trong cơn rung chuyển của mặt đất, sắc mặt Vương Dương nhợt nhạt, cho đến khi bát sứ trên bàn bị rung chuyển rơi xuống nện thẳng lên lưng cậu, cậu mới sực nhận ra, có động đất.
Vương Dương nhếch nhác muốn chui xuống dưới gầm bàn gần đó.
Cậu chật vật di chuyển cơ thể, vết thương chưa lành hẳn trên chân thoáng chốc truyền đến một trận đau dữ dội.
Vương Dương đau đến mức bó chặt nắm tay.
Mặt đất vẫn chưa có dấu hiệu dừng rung chuyển, cứ như một con dã thú vừa thức tỉnh mà điên cuồng gầm rú.
Vương Dương nhấc mình dậy mặc kệ tất cả, kéo cơ thể ra ngoài. Cậu vừa toát mồ hôi đến được bên cửa, ngẩng đầu lên thấy trên trần nhà có vật gì đó rơi xuống, cậu chưa kịp kêu lên tiếng hoảng hốt, đầu đã bị một tiếng bộp đập trúng, ngã người xuống đất, bên tai phát ra tiếng vo ve.
Trong cơn hoảng loạn, Vương Dương đưa tay sờ lên đầu,
Bàn tay đầy máu.