Dương Gia Lập và Diệp Đình sắp kết hôn rồi.
Hôn lễ định sẽ tổ chức vào cuối tháng này.
Dương Gia Lập là người quyết tâm theo chủ nghĩa duy vật, nhưng việc chọn ngày kết hôn vẫn không tránh khỏi có ngoại lệ, cậu lén nhờ người tìm một vị đại sư tính toán ngày lành tháng tốt cho việc kết hôn, sau đó rốt cuộc cũng quyết định được ngày cụ thể.
Về việc trang trí cụ thể cho hôn lễ, Dương Gia Lập và Diệp Đình tranh cãi không ngớt.
Phong cách hôn lễ Diệp Đình muốn là kiểu giống như một bài thánh ca tôn giáo trong nhà thờ, thiêng liêng, trang trọng.
Còn kiểu Dương Gia Lập muốn lại hoàn toàn tương phản với Diệp Đình. Cậu hy vọng trong hôn lễ của mình, mọi người đều có thể cười hi hi ha ha, không tim không phổi điên điên khùng khùng, là cái loại cười đến mặt đỏ tai hồng, miệng kéo lên tới mang tai.
Một phong cách trang trọng, một phong cách náo nhiệt như trong hộp đêm, lại còn đề cập đến loại chuyện quan trọng như hôn lễ này, Diệp Đình hiếm khi không thuận theo Dương Gia Lập, hai người ầm ĩ với nhau một trận.
Dương Gia Lập nghiến răng nói: “Em mặc kệ, kiểu hôn lễ như anh em không cần. Tự anh nhìn thử đi, cái phong cách anh nói còn có thể gọi là hôn lễ sao? Trong đám tang người ta còn có đội khóc than khóc thấm tai, còn anh thiết kế hôn lễ gì mà nhìn khô khan như kịch câm vậy á, rất không có tinh thần gì cả.”
Diệp Đình cau mày, hỏi: “Vậy chẳng lẽ em muốn la hét trong hôn lễ của chúng ta sao?”
Dương Gia Lập trở mình xem thường một cái: “Ý của em là, hôn lễ phải náo nhiệt một chút mới thoải mái, bằng không khách khứa phải chán ngắt ngồi đó xem hai tiếng đồng hồ, giống như người giả vậy đó, không bằng anh thay khách mời thành mấy loại củ quả với rau muống gì đó đi, vậy thì em sẽ chú ý nhìn một chút, còn có thể cảm nhận được có chút sức sống đấy.”
Hai người ai cũng cho là mình đúng, ai cũng không phục ai, gà bay chó sủa ầm ĩ suốt mấy ngày.
Ầm ĩ đến cuối, buổi tối khi ngủ Dương Gia Lập dứt khoát không chui vào trong lòng Diệp Đình nữa, một mình quay lưng vào tường, gỡ cánh tay chó của Diệp Đình vài ba lần muốn kéo cậu vào lòng ngực hắn ra, bản thân lại ngủ rất vui sướng.
Dương Gia Lập cưỡi trên lưng hắn vui chơi, hắn hoàn toàn không có ý kiến.
Nhưng Dương Gia Lập kháng cự hắn, không cho hắn chạm vào, Diệp Đình sẽ hoảng sợ, hoàn toàn không chịu đựng nổi.
Rơi vào đường cùng, hắn khẽ cắn môi sửa chữa lại bản thiết kế hôn lễ, đặt vào trong tay Dương Gia Lập: “Xem đi, cái này em không có khả năng lại giận anh nữa rồi.”
Dương Gia Lập mở bản thiết kế ra nhìn.
Nửa đầu vẫn là phong cách uy nghiêm trang trọng của Diệp Đình, phần quá trình sau khi phần hôn môi và tuyên thệ thì đã tiếp thu đề nghị của cậu, một nửa đối một nửa, hai người xem như đều lùi một bước, coi như là thỏa hiệp.
Dương Gia Lập cũng không có yêu cầu gì nhiều, tỏ vẻ hài lòng với bản này.
Diệp Đình lắc đầu thở dài: “Bé cưng, anh thật sự không tài nào làm khó dễ em được.”
Dương Gia Lập khóa ngồi lên đùi Diệp Đình, cùng Diệp Đình mặt đối mặt, duỗi tay làm càn sờ lên đầu hắn, cười tủm tỉm: “Ai bảo em là ba anh làm chi, Tiểu Đình Đình ngoan quá đi.”
Sắc mặt Diệp Đình tối sầm lại, siết chặt eo Dương Gia Lập định dạy cho cậu một bài học.
Dương Gia Lập vội vàng giãy giụa, cậu sợ Diệp Đình ở trong phòng làm việc làm ra mấy chuyện vô liêm sỉ với cậu, vì thế vội vã ngăn đề tài lại: “……Nội dung bản thiết kế rất hoàn hảo, anh viết khi nào vậy, em chưa từng thấy qua.”
Diệp Đình hừ hừ: “Viết từ rất sớm rồi.”
“Rất sớm là sớm thế nào?”
Diệp Đình trầm mặc vài giây, đi tới kéo mở một ngăn kéo trên bàn làm việc, lấy một tập văn kiện thật dày.
Dương Gia Lập thuận tay mở ra vài bản, phát hiện trong này có đủ loại phong cách hôn lễ, kế hoạch trang trí nhà cửa, chiến lược du lịch của cặp đôi phu phu,…dày đặc luôn, bản sớm nhất có lẽ là từ năm năm trước, khi đó đúng lúc cậu và Diệp Đình chia tay, là năm đầu tiên Diệp Đình đi ra nước ngoài.
Dương Gia Lập nhíu mày, có chút bất ngờ.
Diệp Đình nhìn ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của cậu, giải thích: “Đều là anh viết hết đấy.”
“Từ sau lần chúng ta chia tay ở buổi tốt nghiệp năm đó. Khi đó anh đang ở nước ngoài, em lại không liên lạc với anh, anh thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ tìm hiểu tin tức của em. Có đôi lúc anh nhớ em đến khó chịu, anh liền một mình ngẩn ra trong phòng sách, lấy một tờ giấy, ảo tưởng cảnh chúng ta sẽ quay lại, sau đó lén thiết kế hôn lễ và cuộc sống sau này của chúng ta.”
Dương Gia Lập sửng sốt, hơn nửa ngày mới khàn giọng nói: “Anh viết bao nhiêu bản?”
Diệp Đình mỉm cười lắc đầu: “Không biết.”
“Nhớ em đến lòng ngực khó chịu bao nhiêu lần thì anh liền viết bấy nhiêu bản.”
Cái mũi của Dương Gia Lập bỗng nhiên chua xót.
Thậm chí cậu còn có thể tưởng tượng hình ảnh ấy ra trong đầu.
Cậu ở trong nước, vùng vẫy kiếm sống trong gió tuyết đầy trời, khi bệnh tình của mẹ cậu ngày một nặng thêm, cậu càng dằn vặt đau khổ trên con đường tuyệt vọng, chỉ đến tối trước khi ngủ mới dám lén nhớ đến Diệp Đình trong đầu một lát.
Mà Diệp Đình ở nước ngoài lại căng thẳng sốt ruột tranh quyền sứt đầu mẻ trán với Diệp Phàm, chỉ khi nhớ cậu đến đỏ mắt mới im lặng ngồi trong phòng sách, lặng lẽ ảo tưởng về tương lai của hai người họ, viết một bản thiết kế hôn lễ không biết có thể dùng tới hay không.
Năm năm, hơn 14 nghìn km.
Thật ra bọn họ ai cũng không quên ai, ai cũng không rời đi.
Dương Gia Lập sụt sịt mũi, đột nhiên nghiêm mặt kéo tai Diệp Đình hét lớn: “Nếu anh thật sự nhớ em như vậy, vậy thì lần đầu tiên gặp nhau sau năm năm ở dinh thự anh ghét bỏ em như vậy làm chi, ngay cả bắt tay cũng muốn làm khó dễ em, còn nói mấy lời khó nghe như vậy để đả kích em nữa.”
Diệp Đình cười khổ: “Là anh không tốt.”
“Anh tính khi về nước sẽ chỉ muốn bắt em về. Nhưng khi đó anh rất giận em, em lại còn kháng cự anh như vậy nên anh liền phát điên, đùa giỡn dùng thủ đoạn ngầm cũng muốn cột em về bên cạnh anh.”
Diệp Đình ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Dương Gia Lập: “Cục cưng, anh sai rồi.”
Ban đầu Dương Gia Lập còn nhíu mày, nhưng khi nhìn con ngươi đen sâu của Diệp Đình, lồng ngực liền nhũn ra, vươn tay ôm lấy cổ Diệp Đình, chôn đầu vào giữa cổ hắn.
Dương Gia Lập nói: “Nếu quay lại ngày đó, giữa chúng ta chỉ cần có một người không màng gì cả mà thổ lộ thẳng thắn giao trái tim mình cho đối phương, vậy thì sao này sẽ không có nhiều chuyện chết tiệt lộn xộn như vậy.”
Diệp Đình ôm chặt Dương Gia Lập, thở dài: “Đúng vậy, nếu anh hiểu chuyện sớm hơn thì tốt biết mấy.”
Dương Gia Lập nói: “Cho nên hai chúng ta đều là hai tên đại ngu ngốc.”
Diệp Đình gật đầu, hôn lên vành tai của Dương Gia Lập một cái, nói: “Đúng, anh tán thành với em.”
Dương Gia Lập còn nói: “Nhưng trình độ ngốc của anh nhiều hơn em một chút, cái này anh phải thừa nhận đó.”
Diệp Đình mỉm cười: “Được được, anh ngốc hơn, anh là tên ngốc nhất.”
Dương Gia Lập sụt sịt mũi, ngồi thẳng người dậy, nhìn thấy nụ cười đầy sự cưng chiều và ánh mắt dịu dàng đong đầy tình yêu như năm đó, trái tim xúc động, nghiêng qua tựa như con thú nhỏ hôn lên khóe môi của Diệp Đình một cái.
Diệp Đình sửng sốt, lặp tức giữ lấy eo của Dương Gia Lập, hung hăng mãnh liệt trao cho cậu một nụ hôn nồng nhiệt.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Dương Dương và Diệp Cẩu sắp kết hôn rồi, phấn khích không?
Chương đầu, Diệp Cẩu đến nắm tay Dương Dương cũng không muốn nắm, còn nhục nhã cậu, bây giờ Diệp Cẩu chỉ hận không thể sinh trưởng trong cơ thể Dương Dương mà thôi.