Lý Đại nói xong.
Chuyện này khiến Dương Gia Lập có chút ngạc nhiên.
Mấy hôm trước cậu nói ý tưởng muốn cho Vương Dương gia nhập nhóm cho Lý Đại và Lý Nhị, Lý Đại là người đầu tiên dứt khoát tỏ ý phản đối.
Hắn hầu như không chút che giấu việc bản thân mình ghét cay ghét đắng Vương Dương, náo nhiệt đến mức Dương Gia Lập đã nghĩ chuyện này xong rồi, định sẽ không cho Vương Dương gia nhập nữa, đến lúc cậu đang tìm cách khác thì Lý Đại lại đột nhiên mở miệng đồng ý.
Dương Gia Lập còn chưa lấy lại tinh thần, Lý Đại hít sâu, còn nói: “Nhưng mà em muốn đặt vài điều kiện.”
Dương Gia Lập vội gật đầu: “Em nói đi.”
Lý Đại nói: “Em muốn để Vương Dương đi luyện tập trước. Trước tiên không cho cậu ta chính thức gia nhập, phải xem biểu hiện và phẩm chất của cậu ta đã. Tuy rằng em không tin cậu ta sẽ thật sự hối cải, nhưng nếu anh Dương đã bảo đảm cho cậu ta rồi thì được thôi, nếu cậu ta có thể làm thay đổi ấn tượng của em về cậu ta, em sẽ tự mình khiêng kiệu lớn tiếp đón cậu ta.”
Dương Gia Lập nhíu mày: “Em nói thiệt sao?”
Lý Đại bình tĩnh ừ một tiếng: “Đàn ông nói là nhất ngôn cửu đỉnh.”
Dương Gia Lập còn chưa kịp giương miệng cười, Lý Đại lại nói: “Nhưng mà, nếu cậu ta vẫn còn ngạo mạn ích kỷ không coi ai ra gì như trước kia, còn giữ điệu bộ chanh chua tiểu nhân như hồi trước, em tuyệt đối sẽ không chiều cậu ta, em sẽ khiến cậu ta lập tức cút xéo.”
Dương Gia Lập suy nghĩ nửa ngày, cũng nghiêm túc gật đầu: “Được, nghe theo em đi.”
Sau khi buổi luyện tập hằng ngày kết thúc, Dương Gia Lập lưng đeo ba lô, nói muốn đi đến bệnh viện thăm Vương Dương một chút, thuận tiện đem chuyện này nói cho Vương Dương biết nên đã vội vàng rời đi.
Dương Gia Lập đi rồi, Lý Nhị đi đến bên cạnh Lý Đại.
Lý Đại đặt guitar và hộp đựng, thu dọn bản nhạc và giá đỡ.
Lý Nhị chọc chọc thắt lưng Lý Đại, khẽ hỏi: “Anh, tới đó chắc anh sẽ không tra tấn Vương Dương đâu ha.”
Động tác trên tay Lý Đại dừng lại, cau mày: “Vì sao anh phải tra tấn cậu ta.”
Lý Nhị như đang trêu chọc nói: “Không phải thấy cậu ta là khó chịu sao. Em chỉ sợ bây giờ anh nén giận đồng ý, chờ người ta thật sự đến đây rồi, anh sẽ tra tấn cậu ta, muốn cho cậu ta tự biết khó mà lui, như vậy anh liền luận lý thì chương đuổi cậu ta ra ngoài, anh Dương cũng không có cách nào bảo vệ cậu ta.”
Lý Đại lạnh lùng xuỳ một tiếng, lười trả lời lại.
Hắn đi đến giá treo áo trong phòng tập, cởi quần áo dính mồ hôi của mình ra, lấy chiếc áo hoodie mình mang theo bên cạnh mặc vào.
Ba năm trước Lý Đại đã từng làm huấn luyện viên tập thể hình, cơ thể hắn đẹp vô cùng. Con người hắn kiên nhẫn, gương mặt lại rất anh tuấn, vô cùng đàn ông, tính tình lại ngay thẳng, năm đó có mấy phú bà đến tập luyện đều muốn bao hắn, cũng may là Lý Đại vẫn luôn giữ vững quy tắc của mình, trong sáng thanh bạch.
Bây giờ vào giới giải trí rồi, Lý Đại cũng không hề quên nghề cũ, mỗi ngày vẫn kiên trì luyện tập.
Lý Nhị nhìn đường nét cơ bụng rõ ràng và cơ ngực no đủ của Lý Đại, tấm tắc hai tiếng, mu bàn tay vỗ vỗ lên đầu, cười nói: “Không cần phải nói, chỉ bằng dáng người này sức lực này của anh, chú gà yếu ớt Vương Dương kêu nếu nằm trong tay anh, coi chừng còn không chịu được một quyền của anh đâu, không tới vài ngày là tự khóc lóc chạy mất dép rồi.”
Lý Đại lạnh lùng liếc nhìn Lý Nhị một cái: “Em suy nghĩ nhiều rồi.”
Lý Nhị bĩu môi nói: “Chắc là vậy.”
….
Dương Gia Lập ra khỏi công ty, đi đến bệnh viện một chuyến.
Cậu nói ý định muốn mời Vương Dương gia nhập nhóm nhạc của cậu cho cậu ta nghe.
Ban đầu Vương Dương không đồng ý, không phải là do cậu ta không bằng lòng mà là cậu ta cảm thấy xấu hổ, sợ gây thêm phiền phức cho Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập an ủi khuyên nhủ mãi, Vương Dương đỏ mặt, ấp a ấp úng đồng ý.
Rời khỏi bệnh viện, Dương Gia Lập lại đi đến công ty của Diệp Đình.
Đẩy cửa phòng làm việc của Diệp Đình ra, Dương Gia Lập kinh ngạc phát hiện Tiểu Hạ cũng ở đó.
Tiểu Hạ ngồi bên cạnh Diệp Đình, hai người cùng nhìn một phần tài liệu, Diệp Đình lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Đình ngẩng đầu dậy, im lặng thu tài liệu lại, gật đầu chào với Tiểu Hạ đang ngồi cạnh: “Em ra ngoài trước đi.”
Tiểu Hạ đứng dậy rời đi.
Ánh mắt của Dương Gia Lập vẫn nhìn theo bóng lưng Tiểu Hạ bước ra ngoài, sau đó nghiêng đầu qua, cau mày hỏi: “Hai người đi làm gì vậy, lén la lén lút.”
Sắc mặt Diệp Đình bình tĩnh, khoé miệng mỉm cười: “Không có gì, chỉ là một ít công việc thôi.”
Dương Gia Lập còn muốn nói nữa, Diệp Đình đã duỗi tay ôm cậu đến bên cạnh, để cậu ngồi vào giữa hai chân mình, giành lấy cơ hội mở miệng trước: “…Sao lại không về nhà mà lại đến công ty anh?”
Dương Gia Lập theo thói quen dựa vào lòng Diệp Đình, ngáp một cái: “Không muốn gặp mẹ anh.”
Diệp Đình cười cười, cúi đầu hôn trán cậu một cái.
Dương Gia Lập hỏi: “Mẹ anh định ở bên này bao lâu nữa?”
Diệp Đình nhìn lịch: “Có lẽ là một tuần nữa, sao vậy, chịu không nổi hửm?”
Dương Gia Lập nằm trong lòng Diệp Đình, bàn tay nhàm chán nghịch chiếc cà vạt của Diệp Đình: “Không phải là chịu không nổi, chỉ là cảm thấy phiền thôi. Vốn dĩ trong nhà chỉ có hai đứa mình, em sống rất vui vẻ, muốn làm gì thì làm. Bây giờ bà ấy lại sống trong biệt thự, giống như đang ở cùng một chỗ với chủ nhiệm vậy á, cả người đều khó chịu.”
Diệp Đình im lặng suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Bé cưng, nếu em đã nói như vậy, không bằng chúng ta dọn ra ngoài đi.”