Diệp Đình gặp ác mộng cả đêm.
Hắn mơ thấy Dương Gia Lập bị nhốt trong lồng chó tối đen như mực.
Bên cạnh là một đám người đeo khẩu trang, vừa nhe răng cười vừa dùng gậy thọc vào bên trong lồng sắt, bắt nạt đến mức Dương Gia Lập liên tục cầu xin tha thứ, phát ra mấy tiếng rên đau đớn, cả người đầy máu trộm lau nước mắt.
Diệp Đình trong mơ nghe rõ tiếng Dương Gia Lập khẽ nức nở: “Diệp Đình, em đau, cứu em.”
Diệp Đình bừng tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Đè cánh tay đang run rẩy hồi lâu, hắn mới có thể ép mình tỉnh táo lại.
Dương Dương của hắn bây giờ vẫn còn trong tay Diệp Phàm, bị Diệp Phàm xấu xa nhốt vào lồng sắt, nhận hết thảy những bắt nạt, những lúc này hắn càng phải giữ vững thái độ cự kỳ bình tĩnh và lý trí.
Nếu ngay cả hắn cũng rối loạn thì Dương Dương càng gặp nguy hiểm.
Diệp Đình nhắm chặt mắt lại, hít sâu, nắm tay siết chặt chậm rãi thả ra, lúc này hắn mới đi xuống giường.
Hắn vội vàng gọi cho thư ký hỏi xem có tra được tin gì không, thư ký ở đầu dây bên kia khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: “Tạm thời vẫn chưa có tin tức. Nhưng mà Diệp tổng yên tâm, chúng ta đã phái rất nhiều người đi điều tra rồi, tôi tin rất nhanh thôi sẽ có thể tìm được tin tức của cậu Dương.”
Tắt điện thoại đi, Diệp Đình đứng bên cửa sổ hút thuốc, chân mày cau chặt không thả lỏng.
Hút xong một điếu, hắn lại không khống chế được lấy điện thoại ra, nhìn tấm ảnh Diệp Phàm gửi cho hắn, trong ảnh chụp, Dương Gia Lập ngắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch, tay chân bị trói, giống như một chú chó bị nhốt vào lồng sắt.
Đôi mắt Diệp Đình chi chít tơ máu, càng nhìn càng cảm thấy hô hấp mình nghẹn lại.
Tâm can bảo bối của hắn bị người khác nắm trong lòng bàn tay tùy ý nhục nhã bắt nạt, cảm giác bị lăng nhục và thống khổ khiên cho Diệp Đình cảm thấy mỗi giây mình đều như bị giày vò trong nồi lừa. Cảm giác âm u tàn nhẫn trong đáy lòng đã sớm biến mất vì chuyện Dương Gia Lập chịu mở lòng lại với hắn giờ đây lại ầm ầm dâng lên.
Hắn ném điện thoại đi, mở lớn miệng hít thở, dường như cuối cùng không nhịn nổi nữa, hắn siết chặt tay điên cuồng đấm vào tường.
Nắm tay hết lần này đến lần khác nện lên tường vang lên những tiếng ầm ầm, không bao lâu sau trên nắm tay hắn đã là một mãnh máu tươi dính nhớp.
Diệp Đình nhìn vết máu trên tường, hai mắt tàn nhẫn đỏ như máu, ánh mắt hệt như con mãnh thú muốn giết người
…
Dương Gia Lập tỉnh dậy.
Là bị nước lạnh tạt tỉnh.
Cậu mở to mắt ra, phát hiện bản thân bị nhốt vào trong một cái lồng sắt nhốt chó chật chội, xung quanh đứng một vòng người.
Mọi chuyện trước khi hôn mê hiện lên trong đầu, Dương Gia Lập chấn động, nhanh chóng phản ứng lại.
Cậu bị bắt cóc.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Dương đang ngồi xổm cách đó không xa, đôi mắt không có tinh thần, yên lặng không tiếng động.
Trong lòng Dương Gia Lập trào ra một cảm giác phẫn nộ, còn chưa kịp mở miệng chất vấn. Ngay sau đó cậu liền nghe thấy trên cầu thang truyền xuống những tiếng bước chân trầm ổn.
Cậu xoay đầu qua xem, chỉ thấy Diệp Phàm mỉm cười đi từ trên lầu xuống, ngồi cạnh Vương Dương.
Dương Gia Lập thấy Diệp Phàm, đôi mắt lập tức trợn tròn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Phàm!”
Diệp Phàm mỉm cười: “Xem ra em dâu của tôi còn nhận ra tôi.”
Khi Dương Gia Lập học năm tư đại học đã gặp mặt Diệp Phàm một lần rồi, lần đầu tin nhìn thấy Diệp Phàm cậu chỉ cảm thấy người này âm trầm, cho dù là cười thì nụ cười đó không hiểu tại sao lại khiến người khác sợ hãi trong lòng. Lúc đó Dương Gia Lập liền cảm thấy người này không bình thường, nhưng không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, ngay cả loại chuyện bắt cóc thâm độc này Diệp Phàm cũng có thể làm ra.
Dương Gia Lập bướng bỉnh nắm lấy thanh song sắt của chuồng chó, trong lòng liền hiểu ra.
Lần bắt cóc này tám chín phần là muốn dùng cậu để đối phó với Diệp Đình.
Diệp Phàm mang thâm ý nhìn Dương Gia Lập, ý cười trên khóe môi càng sâu hơn.
Hắn ta kéo Vương Dương đang ngồi dưới đất lên ôm vào lòng, hôn lên mặt Vương Dương một cái, chỉ vào Dương Gia Lập, vô cùng thân mật nói: “Vương Vương, em xem, cậu ta bị chúng mình nhốt vào lồng sắt rồi kìa, giống như chó vậy đó.”
Vương Dương dại ra nhìn về phía Dương Gia Lập, trên cổ hiện ra một vết bỏng đang kết vảy.
Diệp Phàm tiếp tục dẫn dắt: “Người hại em không thể đi hát, không còn công việc gì có thể làm, khiến em nhận ngàn vạn lời thóa mạ, trở nên giống một con chuột chạy qua đường đau đớn khổ sở là ai?”
Vương Dương nhìn Dương Gia Lập: “Cậu ta.”
“Vậy bây giờ cậu ta hết chạy được rồi, em muốn làm thế nào?”
Vương Dương chậm chạp đứng dậy, Diệp Phàm khẽ đẩy Vương Dương về hướng phòng sắt rồi hất cằm với tên vệ sĩ đứng ở bên cạnh.
Vệ sĩ hiểu ý, mở khóa lồng sắt ra, lôi Dương Gia Lập đang bị trói tay chân ra ngoài.
Vương Dương chậm rãi đi đến bên cạnh Dương Gia Lập, khi cậu ta định giơ tay muốn đánh, Dương Gia Lập nhìn thấy Diệp Phàm cười tủm tỉm đặt điện thoại sang chế độ ghi âm.
Lồng ngực Dương Gia Lập run lên, nháy mắt liền hiểu.
Tên khốn Diệp Phàm này vô cùng ghê tởm, hắn ta muốn ghi âm lại tiếng kêu khóc của cậu để kích thích Diệp Đình.
Nắm đấm rơi xuống như mưa, Dương Gia Lập cố gắng nâng tay lên che chắn, nhưng vẫn có không ít nắm đấm rơi xuống người và mặt của Dương Gia Lập, âm ỉ đau đớn.
Vương Dương dùng nắm đấm đánh lên người Dương Gia Lập rồi lại nâng chân lên đạp vào bụng cậu.
Nhưng mặc cho Vương Dương có đánh như thế nào, Dương Gia Lập cũng quyết cắn chặt răng, một tiếng cũng không kêu.
Diệp Phàm vốn đang cười tủm tỉm, hồi lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng kêu đau của Dương Gia Lập, nụ cười từ từ biến mất.
Hắn u ám nhìn Dương Gia Lập đang cắn chặt môi, phất tay bảo vệ sĩ kéo Vương Dương đang mất kiểm soát qua một bên trước.
Diệp Phàm đi đến trước mặt Dương Gia Lập mới bị đạp mấy dấu chân lên người, hắn ta nâng chân lên, giày da giẫm lên cổ Dương Gia Lập.
Diệp Phàm bình tĩnh nói: “Cậu rất cứng xương*, sợ kêu lớn quá sẽ bị Diệp Đình nghe thấy rồi nổi điên đúng không?”
*Cứng xương: chỉ người cứng đầu.
Dương Gia Lập thở hổn hển nhìn hắn ta, sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt có thể xem như là bình tĩnh.
Diệp Phàm mỉm cười ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chạm vào mặt của Dương Gia Lập, nói: “Nếu cậu là người của tôi, tôi sẽ rất thích loại tính cách không khuất phục này của cậu. Nhưng mà, cậu là người của Diệp Đình, vậy thì tôi chỉ có thể đập nát cái xương cứng này của cậu thôi.
Hắn ta đứng lên, ngoắc tay với vệ sĩ: “Các cậu tới đi.”
Mấy tên vệ sĩ đi lên, kéo Dương Gia Lập dậy.
Dương Gia Lập còn chưa kịp hoàn hồn, cả người đã bị đẩy ngã xuống mặt đất, cần cổ bị một tên vệ sĩ đè lại, cánh tay đang trói bị bẻ ngược, các đốt ngón tay lập tức truyền đến một cảm giác đau đớn nhưng bị gãy, đau đến mức khiến sắc mặt cậu nháy mắt trắng bệch, nước mắt không khống chế được tràn ra khỏi hốc mắt.