Triệu Hướng Hải bị Tiêu Dã dọa sợ.
Anh cau mày, ngạc nhiên một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Cậu làm cái gì vậy?”
Tiêu Dã quỳ trên mặt đất, bướng bỉnh quay đầu sang chỗ khác, giọng nói rầu rĩ: “Em biết sai rồi.”
“Anh Hải, em biết sai rồi,” Tiêu Dã giống như một con chó lớn bị đánh đòn, cuối cùng cũng hiểu bản thân không thể sủa gâu gâu bậy được, mà nên ngậm miệng lại, thành thật nằm sấp xuống cầu xin tha thứ, “Em không nên có những hành động kia, mấy ngày trước là do em bị ma xui quỷ khiến, bây giờ em hiểu rồi. Anh có thể, có thể…….”
Hắn còn chưa nói xong, Triệu Hướng Hải đã nhàn nhạt đáp: “Cậu đứng lên đi.”
Tiêu Dã quay phắt đầu lại, đôi mắt hơi đỏ lên nhìn Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải dùng sức kéo hắn lên, cơ thể Tiêu Dã to lớn, Triệu Hướng Hải còn phải mất chút lực: “Đừng quỳ nữa, không cần làm tới thế này. Con gái còn ở bên ngoài, để con thấy thì còn ra thể thống gì nữa.”
Tiêu Dã nắm chặt lấy tay Triệu Hướng Hải, giọng điệu mang theo sự nóng lòng tha thiết, gần như cầu xin nói: “Đừng đi gặp cái tên Lý Thành Thân kia nữa được không, em đưa anh đi nha, sau này em sẽ luôn đặt anh và con trong lòng. Em sẽ đối xử với anh thật tốt thật tốt…..Anh cho….cho em một cơ hội, em sẽ sửa, em bảo đảm sẽ sửa đổi mà.”
Triệu Hướng Hải bình tĩnh nhìn đôi mắt đỏ như sắp cháy của Tiêu Dã.
Anh nhìn thật lâu, đến cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đẩy tay Tiêu Dã ra, khẽ nói: “Bỏ đi.”
Trong lòng Tiêu Dã như có một sợi dây, nháy mắt liền đứt phựt một tiếng, đau đến thấu xương.
Ngàn vạn lời đau khổ cũng không bằng một câu “Bỏ đi” cực kỳ bĩnh tĩnh lại khiến hắn tuyệt vọng đến tột cùng.
Đột nhiên Tiêu Dã cảm thấy cẳng chân mình bắt đầu yếu đi, toàn thân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cơ thể gần như không thể đứng vững. Lảo đảo vài cái, hắn hốt hoảng ngồi trên sô pha, chỉ có đôi mắt là nhìn chằm chằm Triệu Hướng không bỏ.
Triệu Hướng Hải nhìn hắn, chỉ nặng nề hít một hơi, xoay người rời đi.
Ngay khi Triệu Hướng Hải đi đến cửa, Tiêu Dã đang ngã ngồi trên sô pha cúi đầu khàn giọng nói: “Anh Hải, em bị cảm rồi, cổ họng rất đau, ho khan rất nhiều, rất khó chịu. Anh có thể pha cho em một chén thuốc không anh?”
Động tác mang giày của Triệu Hướng Hải dừng lại một chút, nghiêng đầu sang nhìn hắn.
Triệu Hướng Hải mở cửa ra, một lần nữa bế Nhạc Nhạc vô tội ở ngoài cửa lên, trước khi đóng cửa còn bỏ lại một câu: “Thuốc ở trong ngăn tủ, phòng bếp có nước ấm.”
Tiêu Dã cúi đầu, nghe thấy Triệu Hướng Hải đóng cửa lại.
Giọng nói vui vẻ hoà thuận của Triệu Hướng Hải và Nhạc Nhạc dần biến mất khỏi tai hắn, sau đó, mọi thứ đều trở nên im lặng.
Tiêu Dã bỗng nhiên biến thành một bức tượng điêu khắc, ảm đạm ngồi dưới ngọn đèn bàn, im lặng không chút tiếng động, thậm chí còn quên cả chớp mắt.
Chờ đến khi hắn hoàn hồn lại, trong phổi đột nhiên xuất hiện một cảm giác ngứa ngáy chua chát, kích thích khiến hắn ho khan không ngừng, hơn nữa càng ho càng dữ, cả gương mặt đều ho đến đỏ lên, xém nữa là ho cả phổi ra ngoài.
Cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa mà đứng dậy, một mình đi đến trước ngăn tủ, lục kiếm hết nửa ngày mới lục ra một gói Sài Hồ* nhỏ.
*Sài hồ: Thuốc Đông y.
Hắn xé gói ra, lặng lẽ rót một cốc nóng nóng.
Chờ đến khi thuốc và nước hoà lẫn vào nhau, động tác của hắn bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt nhìn cốc nước thuốc đang bốc hơi nóng thật lâu, đôi môi run lên nhè nhẹ, hồi lâu mới chán nản đặt cốc xuống, đáng thương lau đi nước mắt.
Tiêu Dã khóc.
Lần này, bên tai hắn không còn vang lên âm thanh lo lắng của Triệu Hướng Hải nữa.
Cái gì cũng im lặng.
…..
Vương Dương đeo khẩu trang và kính râm lặng lẽ đi qua dòng người.
Cậu ta càng chạy càng đi xa tới nơi hẻo lánh, tận đến khi đi vào một công xưởng lao động bỏ hoang, sau khi xác nhận xung quanh không có ai theo dõi cậu ta mới vội vàng chạy đến cửa sau công xưởng, đi lên một chiếc xe 16 chỗ có lớp sơn bong tróc đậu ở đó.
Xe 16 chỗ chở Vương Dương đến một nơi cực kỳ bí mật.
Vương Dương hít vào mấy hơi mới có can đảm đẩy cửa đi vào phòng làm việc trên lầu hai.
Bên trong phòng làm việc có một người đàn ông mặc áo sơ mi tím quần tây đen đang lật xem tài liệu đấu thầu trong tay, hắn tay nhấc mí mắt lên nhìn Vương Dương một cái, lạnh nhạt nói: “Về rồi à.”
Vương Dương gỡ khẩu trang và kính râm xuống, gật gật đầu, thói quen gần như đã thành phản xạ tự nhiên quỳ xuống trước mũi giày cũng người đàn ông kia.
Người đàn ông đó uống một ngụm cà phê, giọng nói có chút đạm: “Có tin tức nào giá trị cho tôi không?”
Trái tim Vương Dương đập lên vào cái, cúi đầu nói: “Tạm thời vẫn chưa có.”
Người đàn ông kia à một tiếng thật sâu, không chút để ý nói: “Vậy cứ làm như trước đi.”
Cơ thể Vương Dương run lên dữ dội, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Nhìn thấy Vương Dương không nhúc nhích, người đàn ông kia buông báo cáo trong tay xuống, ngờ vực nhìn cậu ta: “Tại sao lại không nghe lời như vậy?”
Đôi môi Vương Dương run lên, một hồi sau mới đứng dậy, sắc mặt trắng bệch.
Cậu ta đi đến chiếc gương hẹp trong phòng làm việc, cởi tất cả quần áo ra, trong người loang lổ những vết thương xanh tím đỏ, có không ít là vết thương cũ chưa hồi phục, cũng có cả những vết thương mới trông rất đau.
Cậu ta lấy từ trong tủ ra một chiếc vòng cổ và dây xích chó, đeo vào cổ mình rồi quỳ gối trên giường.
Người đàn ông kia không lập tức đứng dậy, cứ để Vương Dương quỳ ở đằng đó.
Hắn ta yên tĩnh xem báo cáo trong tay, uống ly cà phê ấm áp. Chờ đến khi xem xong, hắn mới cầm lấy một tấm ảnh để trên bàn, là tấm ánh mấy ngày trước Diệp Đình nắm tay Dương Gia Lập cùng nhau tản bộ trong một chợ đêm gần đó.
Hắn ta tỉ mỉ nhìn vẻ mặt của Diệp Đình và Dương Gia Lập, nhìn thấy ý cười khó phát hiện trong mắt Diệp Đình và hai mắt cong cong của Dương Gia Lập, hắn ta giống như muốn phân tích rõ ràng hết mỗi một chi tiết của bọn họ.
Một hồi sau, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu dậy, tự mình suy nghĩ gì đó rồi chậm rãi xé bỏ tấm ảnh chụp, quăng nó vào thùng rác.