Nghe thấy âm thanh của Diệp Đình ở phía sau kêu mình dừng lại, Dương Gia Lập vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Thậm chí còn cố tình đi nhanh hơn một chút.
Tuyết đọng lại vừa mềm vừa trơn, cậu đi trên nền tuyết, bước chân nhìn có vẻ khập khiễng.
Cậu còn định bước tiếp một bước, phía sau liền truyền đến một cổ lực mạnh mẽ, kéo người cậu lại buộc cậu phải xoay người đối điện với khuôn mặt của Diệp Đình.
Diệp Đình mặc một bộ vest đen hiệu Rioni, bên ngoài là một thân nho nhã, khí thế phi phàm, cả người đều toát lên vẻ kiêu căng bất cần của người bề trên.
Hắn gắt gao nắm chặt cánh tay của Dương Gia Lập, ánh mắt u ám: "Chân của cậu bị thương?"
Dương Gia Lập ra sức rút tay khỏi Diệp Đình: "Không cần anh quản."
Cậu bướng bỉnh xoay người, vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát của Diệp Đình, tiếp tục đi bộ một cách khó khăn trong gió tuyết.
Diệp Đình lần thứ hai tiến lên, dùng sức xoay người Dương Gia Lập lại, ánh mắt lạnh lùng: "Chúng ta nói chuyện."
"Không có gì để nói" Dương Gia Lập không biết có phải đã vô cùng tuyệt vọng rồi hay không, giọng nói trở nên cực kì bình tĩnh: "Anh đơn giản đem tôi đang sống sờ sờ ra ép chết, những đường tôi có thể đi anh đều phong sát sạch sẽ.
Diệp Đình, đều như anh mong muốn rồi đó, tôi không xứng hát, tiệc tôi cũng không cần đi, đều đem cho Tiểu Hạ hết đi.
Tôi không cần nữa."
Cậu tránh khỏi khống chế của Diệp Đình, đưa tay lau đôi mắt đã ướt sũng và đỏ hoe vì tuyết lạnh của mình, xoay người rời đi.
Diệp Đình nhìn bóng lưng gầy guộc của cậu, không hiểu sao trái tim lại co rút dữ dội.
Hắn đứng yên tại chổ, thấy Dương Gia Lập đi được vài bước, hắn mới nặng nề mở miệng: "Tôi nói lần cuối cùng, cậu đứng lại, chúng ta cùng nhau nói chuyện."
Dương Gia Lập không để ý đến hắn, một mình chống lại tuyết lớn, bước đi càng ngày càng xa.
Ngay khi cậu vừa đi tới khúc ngoặt của con đường, bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Đình ở phía sau càng ngày càng gần, giây tiếp theo, dưới chân liền nhẹ bẫng, cả người trực tiếp bị Diệp Đình chặn ngang ôm lên.
Dương Gia Lập lập tức nổi giận, giống như con thú nhỏ bị bắt trói, phẫn nộ giãy giụa, gầm lên: "Anh làm gì vậy?!"
Diệp Đình lạnh mặt, không nói một lời, ôm người đi về phía công ty.
Dương Gia Lập nắm lấy cà vạt của hắn, thô lỗ hét lớn: "Tôi không muốn nói chuyện với anh, thả tôi xuống! Đừng có ôm tôi vào công ty, không phải anh nói nửa bước cũng không cho tôi bước vào sao, buông tôi ra.
Bới người ta, có cẩu tặc ban ngày ban mặt cường đoạt dân....Mẹ."
Diệp Đình nhàn nhạt liếc cậu một cái, không hề có ý thả cậu ra, ngược lại càng đi nhanh hơn.
Dương Gia Lập nóng nảy, nhìn thấy mình làm thế nào Diệp Đình cũng không chịu buông tay, liền dứt khoát nhấc chân hướng về phía Diệp Đình đá một cái.
Chỉ vừa mới dùng sức, vết thương ở mắt cá chân đột nhiên lại đau đớn dữ dội.
Dương Gia Lập vì đau mà rên lên một tiếng, sắc mặt nhăn lại.
Diệp Đình ôm Dương Gia Lập đang không hề an phận vào công ty, đi lên lầu.
Hắn đi vằn văn phòng rộng rãi thoải mái của mình, Tiểu Hạ đang bắt chéo chân ngồi trên chiếc sofa màu trắng gạo trong văn phòng, trên tay cầm một bản báo cáo và một tách cà phê thơm lừng đang bốc khói.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Hạ ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Diệp Đình đang ôm chặt Dương Gia Lập đi vào, sắc mặt cực kì lạnh lùng.
Cảm nhận được hai người họ đang giương cung bạt kiếm, cậu nhướng mày, yên lặng buông cốc cà phê xuống: "Tôi đi ra ngoài trước, ờ....đi phơi nắng."
Diệp Đình nâng mí mắt nhìn ra bên ngoài toàn là bông tuyết dày đặc, gật đầu nói: "Được"
Tiểu Hạ bước nhanh ra ngoài, nghĩ nghĩ gì đó, rồi có lòng tốt giúp hắn đóng cửa phòng làm việc lại.
•••hivongcuoicung.wordpress.com
Diệp Đình đem Dương Gia Lập đang dùng sức giãy giụa đến đỏ bừng mặt đặt lên sofa.
Dương Gia Lập liền chống bàn trà đứng dậy muốn rời đi ngay, Diệp Đình nặng nề đè vai cậu lại, ánh mắt sâu thẳm như đang muốn ăn thịt người, giọng nói mười phần lạnh lẽo cùng uy lực: "Dương Gia Lập, có phải là cậu muốn tôi tìm một căn phòng nhốt cậu lại cậu mới chịu ngoan ngoãn một chút đúng không?"
Dương Gia Lập nhếch môi cười lạnh: "Nếu anh dám phạm pháp giam cầm tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."
Diệp Đình cười theo cậu, lắc đầu đứng lên, nhẹ nhàng quăng lại một câu: "Cậu thử xem."
Hắn đi tới tủ gỗ bên trái văn phòng, kéo ngăn kéo, tìm hộp thuốc.
Từ bên trong lấy ra hai que thuốc mỡ, lần nữa bước về phía Dương Gia Lập.
Dưới ánh mắt đề phòng của Dương Gia Lập, hắn trực tiếp đem giày và tất của cậu gỡ ra.
Ở giữa mắt cá chân trắng nõn hiện lên một khối lớn vết bầm xanh tím chói mắt.
Diệp Đình chăm chú nhìn vết thương kia thật lâu, sau đó lấy một lượng thuốc mỡ ra, hướng đến mắt cá chân của cậu, định bôi lên.
Động tác của hắn bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên mất tự nhiên, trực tiếp đem thuốc mỡ ném cho Dương Gia Lập, lạnh giọng nói: "Tự mình bôi đi."
Dương Gia Lập nãy giờ giãy giụa cũng đã mệt, cậu cầm que thuốc mỡ Diệp Đình ném cho cậu lên, xoa qua loa lên mắt cá chân của mình một chút rồi lập tức mang giày vớ vào, không kiên nhẫn nói: "Lau xong rồi, tôi có thể đi chưa?."
Diệp Đình dựa vào bàn làm việc bên cạnh, như đang suy nghĩ gì đó, cũng không phản ứng lại.
Dương Gia Lập nhún vai, đứng lên khập khiễng đi ra cửa.
Cậu duỗi tay mở cửa, ai ngờ tay nắm của như bị "chết", mặc cho cậu có dùng lực ấn chặt như thế nào, cửa cũng không mở.
Dương Gia Lập kinh hãi quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Đình vẫn đang dựa vào cạnh bàn, khoé miệng như nở một nụ cười vô hình, giễu cợt nói: "Tại sao lại không đi nữa rồi."
Dương Gia Lập chỉ vào cửa, kìm nén cảm xúc, nghiến răng nói: "Anh mở cửa ra đi"
Diệp Đình hừ cười một tiếng, vẫn chăm chú nhìn Dương Gia Lập như cũ, không hề có dộng tác gì.
Lồng ngực Dương Gia Lập như có mộ trận lửa đốt, hô hấp dồn đập, vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: "Anh thật sự dám nhốt tôi, tôi lập tức báo cảnh sát"
Diệp Đình thu lại nụ cười, bước chân trầm ổn đi đến trước mặt Dương Gia Lập.
Hắn nhìn vẻ mặt đang sẵn sàng liều mạng của Dương Gia Lập, thấp giọng nói: "Thành thật đi tới sofa ngồi xuống, tôi cùng cậu nói chuyện.
Chỉ cần nói xong tôi tự nhiên sẽ thả cậu đi"
Dương Gia Lập cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Đình, trong lòng thầm tính nếu cậu đánh ngã Diệp Đình rồi nhân cơ hồi chạy trốn thì có bao nhiêu phần trăm thành công.
Cậu nhìn Diệp Đình đang thong thả trở về bàn làm việc, cởi áo vest ra, cơ bắp rắn chắc bên dưới lớp áo sơ mi dần hiện ra, đường nét săn chắc mịn màng.
Nhìn qua liền biết đã nhiều năm tập thể hình, hơn nữa còn chưa bao giờ bị gián đoạn.
Diệp Đình đã bắt đầu chơi quyền anh từ hồi cao trung, hắn cùng với người anh em họ Tiêu của mình phối hợp rất ăn ý, còn giành được vô số huy chương.
Dương Gia Lập đã từng cảm thụ qua khối thân thể này, tuy rằng chỉ là ở trên giường.
Nhưng cậu cũng hiểu rõ được, Diệp Đình nếu thật sự muốn đánh người, quả thật không có mấy người có thể chịu nổi hắn.
Do dự một lúc lâu, Dương Gia Lập tức giận quay lại sofa ngồi xuống: "Muốn nói cái gì thì nói lẹ đi"
Diệp Đình ngồi ở cái ghế ông chủ, hơi xoay xoay ghế, đối diện với Dương Gia Lập nói: "Số mệnh của nhóm cậu còn đang nằm trong tay tôi, cậu còn thiếu tôi 8 vạn, cậu tính khi nào sẽ trả"
"Tôi sẽ trả dần cho anh, không cần anh phải nhọc lòng" Dương Gia Lập cứng rắn trả lời.
Ngón tay của Diệp Đình nhẹ nhàng gõ trên bàn làm việc.
hơn nửa ngày sau mới nói: "Không cần phải phiền phức như vậy"
Bên tai Dương Gia Lập khẽ giật mình, giống như cảm thấy có cái gì đó không đúng, trong lòng thầm nổi lên một tia bất an.
Diệp Đình đứng dậy, ngồi xuống phía đối diện Dương Gia Lập, nhìn thẳng vào cậu: "Đồng ý với tôi một điều kiện, tôi sẽ cho cậu cơ hội được lên sân khấu, tiền cậu thiếu tôi cũng sẽ xoá bỏ toàn bộ"
"Điều kiện gì?"
Diệp Đình quay đầu nhìn tuyết rơi dày đặc ở bên ngoài, đôi mắt đen láy hiện lên một tia dịu dàng cùng hoài niệm: "Khi còn học đại học, chúng ta có thuê một căn nhà ở ngoài trường học.
Lúc đó, mỗi buổi sáng cậu luôn thích làm một cái bánh nướng nhỏ áp chảo để ăn sáng, còn nhớ rõ không?"
Dương Gia Lập đương nhiên là nhớ rõ.
Năm đó cảm thấy người đồng tính ở trong kí túc xá không tiện, Diệp Đình đã tự ý thuê một căn biệt thự nhỏ ở bên ngoài nhà trường.
Phòng bếp trong căn biệt thự đó vô cùng sang trọng, Dương Gia Lập trời sinh vốn tò mò, sờ sờ cái này, chạm chạm cái kia, Trong lòng ngứa ngáy liền dứt khoát thường xuyên dậy sớm dùng bộ dụng cụ bếp điện này để làm bánh nướng áp chảo ăn.
Mà cái bánh nướng này chính tay mẹ cậu dạy cho cậu, cho nên cậu làm cũng không tồi.
Năm đó Diệp Đình cũng rất thích ăn.
Dương Gia Lập nâng mí mắt lên nhìn Diệp Đình: "Anh nói cái này làm gì?"
Diệp Đình cười cười: "Mấy năm không được ăn, có chút nhớ"
Hắn hít sâu một hơi, hơi cong cong khoé môi, tiếp tục nói: "Tôi mới về nước không lâu, mấy bữa sáng gần đây cứ làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nghĩ tới món bánh nướng áp chảo năm đó cậu làm cho tôi thì mới có chút hứng thú.
Cho nên, muốn cậu làm cho tôi ăn vài lần"
"Làm bánh áp chảo cho anh?" Dương Gia Lập cười nhạt một tiếng, châm chọc nói: "Anh không sợ tôi độc chết anh luôn sao?"
Có lẽ nhớ tới sự tình năm đó, gương mặt Diệp Đình nhu hoà đi rất nhiều, khí thế bức người có chút thả lỏng, đối với lời châm chọc của Dương Gia Lập hắn cũng chỉ cười trả lời: "Làm sao, độc chết tôi cậu sẽ rất vui sao?"
Tròng mắt Dương Gia Lập giật giật.
Thầm nghĩ, độc chết ngươi, có thể đá ngươi văng ra xa để không ngươi không bao giờ có thể tới làm ta.
Ông đây liền cười đến bệnh viện khoa tai đều chật kín người, cười đến con gà trống bên nhà hàng sớm cũng tự biết nhục mà không dám gáy lại, cười đến những người ở trong phạm vi 10 dặm đều phải mang máy trợ thính mà sống suốt đời.
Đó mới gọi là vui.
Nhưng mà những lời này cậu không có nói ra, chỉ cảnh giác nhìn Diệp Đình, hỏi: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Diệp Đình ngồi bắt chéo chân, giống như đang bàn về chuyện thời tiết, nhẹ nhàng nói: "Tôi có mua một căn biệt thự ở ngoại thành, cậu đến ở nơi đó làm cho tôi...Hai tuần đi, làm bữa sáng hai tuần thì mọi chuyện sẽ trở về như lúc trước, tôi sẽ đem buổi biểu diễn của cậu lên sân khấu lần nữa, cậu thiếu tôi tám vạn liền tính như trả hết"
Dương Gia Lập cười lạnh: "Lúc trước anh cũng nói như vậy, nói tôi chỉ cần chọn quà cho Tiểu Hạ thì sẽ buông tha cho chúng tôi.
Kết quả đâu? Đến cuối cùng chẳng phải tôi còn nợ tiền anh sao.
Anh còn muốn lừa tôi?"
"Lần trước là lần trước" Diệp Đình thấp giọng nói: "Lần này cậu chỉ cần lo làm thôi, bất kể là làm tốt hay không, chỉ cần làm trong hai tuần, khoản nợ giữ chúng ta coi như xoá bỏ toàn bộ"
Dương Gia Lập nhíu mày, còn muốn nói tiếp, Diệp Đình đã nhanh chóng ngắt lời cậu: "Lần này có thể làm thêm hợp đồng, công bằng công chính"
Vừa nói, hắn vừa đứng dậy đi đến bàn làm việc, từ chồng văn kiện lấy ra một tờ giấy đưa đến trước mặt Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập nhìn nội dung bản thoả thuận thật sự đúng như lời Diệp Đình nói, bên dưới còn được đóng con dấu của Diệp Đình, không được nuốt lời.
Diệp Đình nhìn bộ dáng cúi đầu đọc bản thoả thuận của Dương Gia Lập, nhìn làn da trắng nõn giống hệt như hồi còn học đại học và khuôn mặt tràn đầy dáng vẻ thiếu niên của cậu.
Ánh mắt lặng lẽ dần trở nên sâu thẳm cùng phức tạp: "Thế nào, có muốn xem xét một chút không?.