Lúc lướt ngang đoàn xe của Khắc Huy cậu ta lập tức nhận ra mà điều khiển hướng lái rời khỏi cuộc chống phá cảnh sát để tiến lên việc trợ cho cô.
Thay đổi phương tiện từ motor sang chiếc Cadillac màu đen bóng, không gian rộng rãi hơn cũng tiện cho việc Thiên Ý giúp anh sơ cứu vết thương. Ý thức của Lưu Ngọc Lễ đã dần trở nên mơ hồ, anh không điểm tựa liền đổ người toàn bộ về phía Thiên Ý. Máu rất nhiều khiến cho cô hoảng đến tay đều run cầm cập, cầm băng gạc cũng cảm giác vô cùng nặng nề.
Viên Đạn phía sau vai của anh là một vấn đề lớn Thiên Ý không thể giải quyết được, trên màn hình cảm ứng lớn là cuộc gọi video Trương Thành đang quan sát tình hình của anh. Cô lo lắng cho anh liền hỏi Trương Thành bằng giọng điệu hấp tấp
" Bây giờ thế nào? Mấy vết thương ở đầu tôi có thể sơ cứu nhưng cái này… "
" A Lễ hôn mê rồi không thể đợi trở về nhà an toàn được. Khắc Huy còn bao lâu nữa thì đến khu vực thuộc địa bàn của Đại Ưng? "
Khắc Huy kiểm tra bản đồ liền nhanh chóng báo cáo
" Cũng phải 1 tiếng nữa "
" Một tiếng không được, tôi cho cậu nửa tiếng lập tức mang A Lễ đến đó. Tôi dùng trực thăng đến chuẩn bị trước dụng cụ phẫu thuật, đến giờ buộc phải thấy người. "
Khắc Huy lau mồ hôi ướt đầm đìa trên trán, môi cậu ta khô khốc
" Được, tôi sẽ cố "
Thiên Ý để anh tựa vào người, cô dùng băng gạc đậy miệng vết đạn bắn sau lưng anh. Máu ướt sẫm đôi ba phút cô lại phải đổi băng gạc một lần.
" A Lễ anh tỉnh táo lại cho em, anh nói không giữ lời thì dùng chuyện này dọa em à? Em cho anh biết nếu anh có chuyện em chắc chắn hận anh cả đời, lời hứa kiếp sau gặp nhau em coi như hủy bỏ. "
Đôi bàn tay lạnh ngắt của anh chầm chậm nắm lấy cô, Thiên Ý thấy khóe miệng anh bỗng nhếch lên mỉm cười, giọng anh rất nhỏ chỉ vừa đủ cho cô nghe thấy
" Như vậy không được, em không thể hận anh cũng không được rời khỏi anh. "
Dùng lực nhẹ nhàng kéo lấy Thiên Ý xích lại gần mình, anh đặt lên môi cô nụ hôn thô ráp đầy xúc cảm, dù chỉ là chạm nhẹ nhưng mang nặng sự vấn vương.
" Tối nay anh vẫn muốn em "
Nói đến đây nụ cười anh càng xấu xa hơn, đôi mắt mơ màng bao trùm bởi dục vọng. Cô không trách cũng không mắng anh giây phút nay lại đem loại chuyện ra để đùa, Thiên Ý áp sát mặt mình vào gò má anh khẽ động đậy.
" Anh khỏe lại…muốn gì cũng được. "
…
Trong căn phòng trống chỉ có đơn độc mỗi chiếc giường, Lưu Ngọc Lễ nằm yên không động được Trương Thành tiến hành giải phẫu gắp viên đạn đồng ra khỏi người, tiếng viên đạn khi được đặt vào mâm dụng cụ phát ra làm Thiên Ý run hết cả người. Cô thậm chí còn không nhớ bản thân trúng đạn bao nhiêu lần, bản thân cũng giống như anh được Trương Thành cứu chữa nhưng chưa lần nào Thiên Ý cảm thấy sinh mệnh mỏng manh đến thế. Cô biết những kẻ ngoài kia không có đủ bản lĩnh lấy mạng mình, có chết thì cũng chỉ có thể chết trong tay anh. Nhưng Lưu Ngọc Lễ thì khác, anh nói bản thân là vua trong thế giới ngầm nhưng lại không biết mình sẽ chết theo kiểu nào.
Dùng trực thăng trở về Bất Kiến, anh được dưỡng thương ở nhà an toàn, sau một ngày mới lờ mờ tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi mở mắt ra là cô, Dương Thiên Ý đang gật gù nằm cạnh giường bệnh sắc mặt còn kém hơn cả anh có thể là do cả đêm không chợp mắt.
Vươn bàn tay đang cắm ống truyền dịch ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thiên Ý, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến cô bật tỉnh lại, nắm lấy tay anh áp sát vào má ân cần hỏi han
" Anh cảm thấy thế nào? "
Yên lặng nhìn cô một lúc lâu, anh thật sự dọa cho cô một phen khiếp vía rồi
" Cũng tạm "
" Cũng tạm là sao? Lưu Ngọc Lễ anh thật sự không đáng tin, nếu em đến không kịp lúc…anh nói nếu em không đến kịp lúc anh đã thành thế nào? Còn em phải làm sao? "
" Còn thế nào nữa, nếu anh chết em vẫn sẽ tiếp tục sống "
Anh nói bằng thái độ bỡn cợt nhưng xem đây chỉ là một trò đùa. Thiên Ý tức giận đẩy tay anh ra nhưng bất thành Lưu Ngọc Lễ vẫn giữ lấy khư khư không chịu buông.
" Nào, đừng giận "
" Lưu Ngọc Lễ anh đùa kiểu gì vậy? Em không vui đâu "
" Gọi A Lễ "
Dương Thiên Ý cúi đầu không muốn để tâm tới anh nữa, Lưu Ngọc Lễ cố quan sát mới phát hiện đôi mắt của cô mỗi lúc một đỏ dần có lẽ là muốn khóc nhưng lại cố kiềm nén.
" Khóc à? "
Như ấn trúng công tắc nước trong khóe mi một lượt đổ xuống, cả người đều run lên từng đợt. Lúc này anh mới nhận ra bản thân đùa quá trớn rồi lập tức ôm cô vào lòng mà ra sức vỗ về
" Không chết không chết, còn chưa lấy được Thiên Ý làm vợ sao anh nỡ chết. Không phải vẫn đang khỏe mạnh ở trước mặt em sao? "
Vỗ nhẹ vào ngực anh, cô ấm ức nói
" Anh mà chết em sẽ yêu người khác? "
" Gì chứ? "
Lùng bùng lỗ tai không biết có phải do hôn mê nên bây giờ đầu óc chạm mạch hay không, Lưu Ngọc Lễ không dám tin mấy lời mình vừa nghe có thể thốt ra từ miệng cô gái trước mặt.
" Em nói nếu anh chết em sẽ yêu người khác, lúc đó anh mỗi ngày đều phải em chứng kiến em ôm người đàn ông khác, hôn người đó, ngủ với người đó nhưng lại không thể làm gì được. "
" Anh nằm dưới quan tài cũng phải bật dậy mà giết thằng đó. Dương Thiên Ý em biết ghẹo gan anh rồi "
" Biết thế thì từ nay đừng có đem chuyện sống chết của mình ra dọa em. "
Càng ngày càng cả gan, cô đúng là bị Lưu Ngọc Lễ chiều chuộng đến sinh hư rồi không còn biết nể nang gì anh nữa.
Tiếng chuông điện thoại rung lên, Thiên Ý nhìn trên màn hình là một dãy số lạ chần chừ một lúc nhưng cô vẫn quyết định bắt máy.
" Alo "
Đầu dây bên kia một giọng nữ lanh lảnh truyền tới
[ Có thể giúp tôi chuyển máy cho A Lễ được không? ]
Cô đá mắt sang chỗ anh trừng trừng rồi lại tiếp chuyện với cô gái đó
" Cô là ai? "
[ Vũ Diệp San, cô bảo A Lễ nhớ thực hiện lời hứa của anh ấy với tôi đừng có mơ mà trốn tránh nữa. ]
" Cô tự đi mà nói với anh ta, gọi cho tôi làm gì? "
Ném điện thoại sang cho Lưu Ngọc Lễ
" Tìm anh đó "
Cô vừa đứng dậy khỏi giường đã bị anh níu lại, giữ chặt Thiên Ý ngồi trong lòng mình, anh ấn mở loa ngoài phát lớn cuộc nói chuyện
" Ai đó? "
[ Vũ Diệp San, anh lập tức bảo Trương Thành đến tìm tôi. Nếu anh ấy không đến giúp tôi khâu lại vết thương ở cổ tôi sẽ để cho bản thân mất máu đến chết có rõ chưa? ]
" Biết rồi, cô sau này không được gọi điện qua số này nữa. Vợ tôi ghen rồi "
Bên kia Vũ Diệp San im lặng một hồi mới nói tiếp
[ Chị gái à, đừng hiểu lầm. Tôi không thèm cái tên này đâu, Trương Thành mới là chân ái của tôi. Vậy nha…tôi phải đi makeup thê thảm một chút chờ anh ấy đến. Tạm biệt ]
Sau khi tắt máy cô lại dùng bộ dạng hờn dỗi nhìn anh, Lưu Ngọc Lễ phì cười
" Mắt em đã to lắm rồi đừng có liếc người nữa, đáng sợ lắm. "
" Vũ Diệp San đó là ai vậy? "
" Người lúc ở nhà hàng Kim Gia Vũ làm con tin giữ chân cảnh sát. Cô ấy là con riêng của Vũ Gia Lâm với một gái bán hoa nhưng ông ta không muốn nhận, sau khi mẹ Vũ Diệp San mất cô ấy cũng đi vào con đường trộm cắp, chuyển hàng trắng giúp cho đám đàn em Lão Phúc. Một lần bị cảnh sát đuổi bắt được Trương Thành giúp liền rất thích cậu ta. Về sau Vũ Gia Lâm nghe lời một nhà ngoại cảm nói vợ ông ấy liên tục có 7 người con trai sẽ gặp phải xui xẻo anh liền khuyên Diệp San đến nhận lại cha như vậy lại có thêm một thế lực lớn ở Vân Phong chống đỡ. Nếu không em nghĩ anh làm sao liều lĩnh đến mức đó? "
Cô chú ý lắng nghe câu chuyện anh kể xong đầu chỉ gật gật
" Vậy nước cờ anh nói là cô ấy? "
Anh mỉm cười luồn tay qua đầu vuốt ve mái tóc Thiên Ý
" Lúc đầu thì đúng là vậy nhưng sau đó bị Thiên Ý giành mất công lao rồi. "