- Silva sao? Trước kia tôi từng là học trò của ông ấy.
Từ sau khi có Tưởng Chu Hạ bên cạnh thì anh ta như trở về với con người trước kia, Max nghiêm túc hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ cà rỡn, hay làm trò, mua vui trước mặt mọi người nữa. Có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu đã dẫn dắt Max trở về với con người thật của mình.
- Tôi biết, lúc trước cậu có từng nhắc qua. Cậu biết tên thật của ông ấy đúng không?
Trong căn phòng bao vip chỉ có mỗi Thiên Hạo và Max ngồi uống rượu, Tử Phong phải ghé Dali xử lý tí việc lặt vặt nên sẽ đến muộn một tí hoặc có thể anh ta sẽ không đến. Max đưa điếu xì gà lên rít mạnh một hơi rồi mới bắt đầu nói.
- Ông ấy tên Silva.
Thiên Hạo: "..." Đùa tôi đấy à?
Thiên Hạo bất mãn tột cùng với câu trả lời của Max luôn đấy. Ai mà không biết cái danh Silva là của ông ấy cơ chứ?
- Lorieora Haricots Garrick Silva là tên đầy đủ của ông ấy. Ông ta là người Đức qua đây định cư, cũng vì tên quá dài và khó đọc nên khi mọi người hỏi về tên thì ông ấy chỉ nói mỗi chữ Silva cho gọn, có lẽ vì thế mà mọi người hiểu lầm đây là nghệ danh của ông ấy.
Thiên Hạo gật đầu ra vẻ đã hiểu, không ngờ thứ mà anh tìm kiếm lại ở ngay trước mắt. Nhưng mà mục đích mà anh hướng đến là nơi và cách liên lạc với Silva bây giờ chứ không phải là tên tuổi của ông ấy.
- Vậy cậu c còn liên lạc với ông ấy không?
Thiên Hạo đan mười ngón tay lại với nhau, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ Max. Nếu như có thể gặp được ông ấy thì mọi chuyện sẽ sau này dễ dàng hơn rất nhiều.
- Có...ông ta đang ở cùng căn biệt thự của mẹ tôi.
- Cái gì?
Thiên Hạo trợn tròn mắt kinh ngạc, anh còn tưởng sau khi về hưu tại bệnh viện thì ông ấy sẽ trở về Đức hay lui về một làng quê thanh bình an dưỡng tuổi già chứ? Sao bây giờ lại ở cùng Kha phu nhân?
- Có gì mà phải kinh ngạc, không những thế ông ấy hiện tại còn là cha dượng của tôi đấy.
- À à...ra là vậy.
Dù cho ba người đàn ông này chơi rất thân và đồng hành cùng nhau từ khi mới chỉ là những cậu thanh niên miệng còn hôi sữa, chưa có thành tựu gì trong tay nhưng cả ba người lại rất ít khi quan tâm hay xen vào cuộc sống riêng tư của nhau. Nhưng chỉ cần một người gặp khó khăn thì hai người còn lại sẽ nhanh chóng có mặt.
Không xen vào chuyện riêng tư, gia đình nhưng cũng không phải là không biết gì về gia cảnh của đối phương. Theo như Thiên Hạo được biết là Max không có cha vì Kha Liên Cẩm là mẹ đơn thân, đến nỗi bà ấy còn không biết mặt mũi của cha anh ra sao, sống chết thế nào.
Bà ấy một thân một mình nuôi dưỡng và dạy dỗ con trai nên người. Cho nên việc bà ấy ở độ tuổi này có tiến thêm bước nữa thì cũng chẳng có gì phải phản đối, ngăn cản. Huống hồ gì người đó còn là thầy của con trai mình.
- Vậy phiền cậu thông báo với ông ấy giúp tôi, ngày mai tôi muốn đến thăm và hỏi ông ấy chút chuyện. Xin lỗi nhưng bây giờ ở nhà đang có một quá bom nổ chậm, nên tôi phải về nhà gấp, tạm biệt.
Thiên Hạo nhìn đồng hồ trên tay mà khuôn mặt liền biến sắc. Mới uống được có dăm ba ly rượu thôi mà đã mười một giờ tối rồi. Đã hứa với bảo bối là sẽ không uống rượu hay cà cưa bên ngoài quá nhiều vậy mà nửa đêm rồi vẫn còn ngồi ở đây chưa chịu về nhà.
[...]
- Cô ấy ngủ chưa nhỉ?
Anh về đến khách sạn cũng được năm phút rồi mà nãy giờ vẫn chưa dám mở cửa đi vào. Cứ đứng bên ngoài của đi qua đi lại như một gã đàn ông bị vợ đuổi ra ngoài khiến ai đi ngang qua cũng phải ngoái nhìn một cái mới chịu thôi.
- Haizz... chuyện gì đến cũng sẽ đến. Mày là đàn ông mà, sao lại sợ vợ cơ chứ!!
Thiên Hạo hừng hực khí thế, vỗ tay thùm thụp vào lòng ngực như một con khỉ đột ra oai. Lấy hết dũng khí mở cửa đi vào trong phòng.
Cạch.
- Ôi mẹ ơi...có maaa!!
Yên Nhi ngồi chầm dầm trên ghế sô pha xem ti vi vậy mà không chịu mở đèn, đã thế cô còn mặt nguyên bộ váy ngủ màu trắng, mái tóc đen dài hơi xoả ra trước mặt làm anh giật mình muốn bay cả cục đàn ông ra bên ngoài.
- Bảo...bảo bối, giờ này rồi mà em chưa ngủ sao?
Hồi nãy ngoài cửa nhớ anh sung lắm mà, còn có ý định muốn bật nóc nhà nữa cơ đấy, vậy mà bây giờ khí thể ban nãy biến đâu mất tiêu rồi?
Thiên Hạo đặt áo vest lên giá mắc đồ, rồi khép nép chạy đến ngồi bên cạnh vợ yêu, quấn quýt bóp tay bóp chân cho cô vợ nhỏ, còn nhẹ nhàng đấm lưng cho cô.
- Hôm nay có người gửi đến cho em vài tấm ảnh đẹp lắm, anh xem có đẹp không nè!!
Lúc này anh mới để ý rằng trên tay Yên Nhi đang cầm một xấp ảnh dày cộm, đủ để tạo thành một album luôn đấy.
Yên Nhi cười cười rồi cầm vài tấm ảnh đưa đến trước mặt để Thiên Hạo có thể quan sát được rõ hơn. Khi thấy được khung cảnh và nội dung trong tấm ảnh đấy thì anh như chết lặng, không gian theo đó cũng im ắng vô cùng, tiếng chuyển động tí tách của đồng hồ treo tường như báo động với Thiên Hạo quả bom trước mặt sắp nổ tung rồi.
Những tấm ảnh đấy đều chụp vào khoảng thời gian Thiên Hạo và Vân Anh còn hẹn hò. Mặc dù không có cảnh giường chiếu nhưng mười tấm thì hết chín tấm anh và cô ta đang ôm ấp, hôn má, hôn môi nhau rồi. Thế mà Yên Nhi lại tỏ ra thản nhiên như vậy mới đau chứ.
- Yên Nhi à, em đừng đùa nữa. Chỉ là chuyện quá khứ thôi mà, anh thề là bây giờ anh chỉ có mỗi mình em thôi...chụt...chụt.
Anh dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, tình cảm giải bày với Yên Nhi. Nói xong còn tiện tay ôm lấy hai cái má mặt của cô hôn chùn chụt vào đấy.
- Thì em có nói gì đâu? Em chỉ khen ảnh chụp đẹp với sắc nét quá thôi mà. Hay là em đi in ra một trăm tấm dán khắp căn nhà cho đẹp nha anh.
Đúng thật là nét mặt hiện tại của Yên Nhi hết sức bình thường, không có gì gọi là tức giận hay giả vờ vui vẻ cả.
- Thôi mà...cho anh xin.
Nhưng mà chính vì như thế nên anh mới sợ hơn nè. Thà cô khóc hay đánh anh cũng được chứ đừng làm ra bộ dạng không quan tâm như vậy.
Vì anh thường nghe người ta nói rằng một khi người phụ nữ của bạn không còn tỏ ra buồn bã, ồn ào, cấu bẩn hay ghen tuông khi bắt gặp cảnh bạn thân mật với người con gái khác, mà thay vào đó là giọng nói dịu dàng như chẳng có việc gì xảy ra thì đồng nghĩa với việc cô ấy không còn yêu bạn nữa. Chưa bao giờ mà anh cầu mong cô hãy ghen đi, hãy đánh anh đi như lúc này.
- Yên Nhi yêu dấu, dù nụ hôn đầu của anh không dành cho em, nhưng trinh tiết của anh là do em lấy mất mà.
Yên Nhi: "..." Anh còn mặt mũi để nói với em câu này à?
Haizz...
Yên Nhi thở dài một hơi rồi đặt những tấm ảnh lên trên bàn, dù không khóc nhưng gương mặt cô ẩn chứa rất nhiều nỗi u buồn, khó nói thành lời.
- Em không ghen, không làm lớn chuyện là bởi vì em không muốn làm kẻ ăn mày quá khứ. Huống hồ gì những tấm ảnh này chụp lúc em và anh còn chưa gặp mặt nhau nữa cơ mà. Chỉ là...chỉ là em hơi buồn chút xíu xiu thôi.
Yên Nhi còn dùng đốt ngón tay để diễn tả nỗi buồn xíu xiu của mình. Vào buổi trưa khi những tấm ảnh này vừa được gửi đến, lúc đấy cô đúng thật là có chút ghen tuông, chính vì thế mà nhất thời bồng bột nên mới nói những lời nói khó nghe như thế với Thiên Hạo.
- Cảm ơn em rất nhiều, cảm ơn vì đã hiểu cho anh. Yêu em quá đi mất.
- Mà anh không định hỏi em mấy cái này ở đâu ra à?
Thiên Hạo không nói gì mà chỉ lắc đầu. Không cần hỏi anh cũng biết rồi là do Vân Anh gửi đến rồi. Chỉ là không ngờ cô ta lại dùng cái chiêu ly gián bẩn thiểu này mà thôi. May là Yên Nhi của anh hiểu chuyện không thì toi rồi.
- Vân Anh...cô không còn nhiều thời gian nữa đâu.