Nửa tiếng sau, cửa phòng tắm mở ra “ cạch” một tiếng, Diệp Hạ Lam mặc một chiếc váy ngủ dài quá gối màu xanh nhạt bước ra, do hơi nước trong phòng tắm nên mặt cô có chút phơn phớt hồng, mái tóc dài màu đen mượt mà, mềm mại tùy tiện thả sau lưng nhìn rất xinh đẹp, ma mị… ngay cả ai kia vốn chán ghét không để tâm đến vẫn cư nhiên bị hút hồn mà chẳng hay biết.
Lúc nghe tiếng cửa mở phòng tắm mở ra Thịnh Khải Luân vô tình ngẩng đầu lên nhìn rồi không biết thế quái nào mắt anh cứ dán lên người cô gái với gương mặt hồn nhiên, non nớt pha chút ngây ngô kia.
Diệp Hạ Lam bước từng bước nhẹ nhàng đi về phía sofa thì vô tình bắt gặp ánh mắt của Thịnh Khải Luân đang nhìn mình chằm chằm, đôi vai cô bất giác run nhẹ một cái rồi vội lùi lại phía sau mấy bước, tối nay cô đã chọc giận anh nên cô sợ sẽ bị anh hành hạ giống như lần trước đây mà.
Diệp Hạ Lam đấu tranh tư tưởng một hồi cũng lấy hết can đảm nói chuyện với Thịnh Khải Luân “ Em xin lỗi đã làm phiền đến anh rồi”.
Thịnh Khải Luân vội dời ánh mắt của mình từ trên người cô nhìn vào màn hình laptop, anh có chút lúng túng khi bị phát hiện là mình đang nhìn lén người khác nhưng anh cũng nhanh chóng lấy lại thần thái cao cao tại thượng hằng ngày.
Giọng nói như băng của Thịnh Khải Luân vang lên “ Chỉ dựa vào cô thì không làm phiền nỗi tôi đâu…đừng đánh giá cao bản thân như vậy hiểu chưa?”.
Diệp Hạ Lam rũ mắt gật đầu “ Em hiểu rồi”.
Cô vừa quay người đi ra phía cửa phòng thì tiếng nói của Thịnh Khải Luân tiếp tục vang lên “ Sau này mỗi ngày cơm nước trong ngôi nhà này cô đều phải chuẩn bị cho tôi, bữa sáng thì ăn tại nhà, cơm trưa thì mang đến công ty cho tôi còn cơm tối thì tôi tự về nhà ăn…đã nghe rõ chưa?”.
Diệp Hạ Lam có chút ngạc nhiên khi Thịnh Khải Luân yêu cầu cô như thế, cô cũng thấy vui vui trong lòng vì ít ra thì anh cũng không ghét đồ ăn cô làm nên vội vàng gật đầu như giả tỏi “ Dạ em biết rồi, em nhất định sẽ cố gắng không làm anh thất vọng”.
Thịnh Khải Luân khoanh hai tay trước ngực, tựa lưng vào chiếc ghế mây, nhếch môi cười khoáy một cái rồi hững hờ bổ sung thêm một câu “ Cô ở nhà của tôi, ăn cơm của tôi, mặc quần áo cũng mua bằng tiền của tôi…do đó cũng phải làm chút việc chứ nhỉ?! bởi vì tôi không rảnh rỗi mà nuôi một phế nhân trong nhà, cô hiểu ý tôi không?”.
Một nỗi chua xót đột ngột dâng lên trong lòng của Diệp Hạ Lam, cô từ năm 8 tuổi đã phải lăn lộn trong thế giới phức tạp xô bồ bên ngoài để mưu sinh nhưng cô chưa bao giờ để bản thân bị người ta chà đạp như thế...
Nhưng cuộc sống của cô đã thay đổi kể từ ngày cô gặp lại anh…
Vì yêu Thịnh Khải Luân cô phải cố gắng học rất nhiều quy tắc ứng xử của giới thượng lưu để không làm anh mất mặt trong những buổi tiệc xã giao trong họ hàng và trong giới làm ăn.
Vì yêu anh cô phải tập đi trên những đôi giày cao gót hàng hiệu cao chênh vênh cho ra dáng một quý cô sang trọng, quý phái đến nỗi các đầu ngón chân đều rướm máu, thậm chí cô đi không quen còn mấy lần bị ngã trật chân đau thấu trời đất.
Vì yêu anh cô phải tập uống rượu để có thể cùng anh mời khách trong những buổi tiệc xã giao, cô bị dị ứng với rượu nên phải nhập viện vì sốt huyết bao tử nằm mê man trên giường bệnh suốt 3 ngày 3 đêm.
Mỗi ngày anh đến công ty làm việc, cô ở nhà luôn tự ép buộc bản thân phải thật cố gắng để có thể xứng đáng đứng bên cạnh anh…nhưng tất cả những việc mà cô làm Thịnh Khải Luân nào có biết… mà có lẽ anh cũng chẳng cần biết bởi vì ngay từ lúc bắt đầu anh vốn không hề yêu cô.
Vì yêu anh cô từ bỏ cả lòng tự tôn của bản thân lắng nghe tất cả những gì anh nói nhưng đổi lại chỉ có cay đắng, tủi hờn và những lời cay nghiệt muốn chà đạp làm cô đau khổ, tổn thương mà thôi.
Cho đến giờ phút này tất cả những gì cô làm đều không thay đổi được suy nghĩ của Thịnh Khải Luân, anh từ đầu tới cuối đối với cô đều là chán ghét.
Cô sống trong nhà anh với danh nghĩa là vợ hợp pháp của anh, là tam thiếu phu nhân của Thịnh gia-gia tộc lớn nhất, giàu có nhất thành phố X nghe ra rất đáng ngưỡng mộ…cơ mà chỉ có bản thân cô biết rõ cô trong mắt của người mình gọi là “chồng” cũng chẳng khác gì một kẻ ăn người ở trong nhà mà thôi.
Diệp Hạ Lam bất chợt nhếch môi lên mỉm cười lạnh rồi bước nhanh đi ra khỏi phòng, cô đã cố kìm chế bản thân để tránh cãi nhau với Thịnh Khải Luân.
Trái lại với sự nhẫn nhịn của Diệp Hạ Lam, Thịnh Khải Luân thấy cô không nói không rằng cứ thế mà bỏ đi kiểu như đang cố tình giằn mặt minh thì liền nổi điên lên quát theo “ Này Diệp Hạ Lam, những lời tôi nói cô có nghe thấy không hả???? Ai cho phép cô dùng cái thái độ đó để đáp trả tôi hả???”.