Sáng hôm sau, chẳng phải buổi sáng đẹp trời như ngày bình thường. Trường Thành mới chớp mắt đã chuyển sang những ngày mưa không báo trước.
Khế Phương ngồi trong chiếc xe buýt đông đúc kín nghít toàn những người chen chúc mong tìm được một chỗ đứng thoải mái. Cô tựa đầu sát bên cửa kính, ngó nhìn từng đợt nước ào ạt tung toé trên ô cửa kính. Bên ngoài đường, những ngôi nhà, những hàng cây, những bóng người mới chỉ vội lướt qua cũng vô tình mờ ảo vội vã trong cái trắng xoá.
Điện thoại Khế Phương reo lên một hơi dài. Là Đan Đan gọi tới.
“Alo! Mình gần tới nơi rồi. Đợi thêm lát nữa đi!”
Khế Phương tắt máy lại tiếp tục nhìn về khung cảnh.
Thật đúng là những câu chuyện gấp chẳng bao giờ luân phiên tìm đến mà chỉ cần một chuyện thì lại ồ ạt kéo tới. Khế Phương muốn tới thăm Dư Vu Quân nhưng tối qua lại nhận được bất ngờ quá lớn từ Đan Đan. Nên bây giờ chỉ đành ưu tiên phái nữ để Vu Quân chịu thiệt thòi một chút.
Khế Phương gặp Đan Đan cùng chồng cô ấy tại bên xe. Hai người ấy tuy rằng đã cưới từ rất lâu nhưng lúc nào cũng giống như thủa đầu gặp gỡ, bẽn lẽ dịu dàng nép mình trong vòng tay đối phương.
“Hai người đi tuần trăng mật mà tới đây làm gì?”
Khế Phương bày ra bộ mặt ghen tức trêu đùa.
“Không phải muốn tới thăm cậu sao? Hơn nữa bọn mình ở bên nhau thì đâu cũng nơi nghỉ tuần trăng mật.”
Khế Phương cũng quen với mấy cảnh sến súa này rôi nên chí ít cũng không thấy phiền. Hơn nữa nhìn bạn thân hạnh phúc cũng là một niềm vui trong cuộc sống.
Bận bịu cả ngày với lịch trình sắp xếp cho đôi bạn trẻ, cuối cùng Khế Phương cũng có thời gian cho công việc chính hôm nay.
Cô dừng lại bên đường mua ít trái cây đắt tiền nhất mà bản thân có đủ sức chi trả. Tuy rằng cô ở công ty cũng được trả lương phóng khoáng nhưng bản thân phải luôn tự dặn lòng tiết kiệm. Tiết kiệm là quốc sách cơ mà.
“Cho tôi hỏi bệnh nhân phòng 1301 ở tầng nào vậy?”
Khế Phương bước vào Bệnh viện Luân Tang. Đây cũng coi như bản thân chính thức bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Cả gian bệnh viện phủ kín một màu trắng, nền nhà hơi đục, không khí phảng phất chút mùi hương gỗ trầm dịu nhẹ hoàn toàn khác xa cái cảm giác bệnh viện nồng mùi thuốc.
“Chị đi thang máy lên tầng 13, rẽ trái. Phòng đầu tiên là phòng 1301 ạ.”
Trong lòng Khế Phương suýt ngất đi một chút.
Đến ngay cả giọng nói của nhân viên trực cũng dịu dàng êm ấm, ngọt ngào tới vậy sao?
- Tôi cũng muốn một lần được nghỉ tại đây!
Thang máy chỉ vừa chợp mắt gào thét trong lòng một câu đã dừng lại ngay ngắn trên tầng 13.
Khế Phương bước ra khỏi thang máy, quan sát một hồi xung quanh. Hành lang sáng rực đèn, cả không gian im lặng thi thoảng vang lên từng tiếng ‘tút, tút’ của máy móc. Vẫn mùi hương trầm thoang thoảng nhưng có chút ngọt ngào hơn trước.
Cô lôi điện thoại, ánh mắt căng cứng nhìn lại dòng tin nhắn trên màn hình.
- Có phải Khế Phương đến nhầm chỗ? Hay Dư Vu Quân gửi nhầm?
Tất cả đến không phải. Địa chỉ vẫn như vậy. Chỉ có điều bước chân cô không dám nhúc nhíc. Cái thấp kém trong lòng tự dưng trồi ra che đậy toàn bộ suy nghĩ. Cô muốn kết bạn, muốn đến thăm người bạn này, nhưng nếu…
“Không có gì phải ngại! Mình đâu có xin tiền. Chỉ là biết tin nên tới thăm. Tới thăm thôi.”
Khế Phương hít một hơi, điều chỉnh cơ mặt, tươi cười đẩy cửa bước vào.
Căn phòng riêng của bệnh viện không khác những gì Khế Phương dự đoán. Vẫn là một màu trắng tinh khôi, một cảm giác sạch sẽ đến mức ngộp thở, một mùi hương của trầm nâu nóng ấm thoang thoảng phát phất hương tiền.
Nhưng, cái gì đây? Màn hình to bự tổ chảng này là gì? Camera toàn tầng? Hình ảnh nét căng đét vậy là như thế nào?
Vậy ra người trong phòng này vẫn đang ung dung thưởng thức phẩm vị của một kẻ đến thăm nghèo nàn như Khế Phương?
“Cô đứng đó làm gì? Vào đây thôi chứ? Có muốn lát tôi tua lại cho xem.”
Cái giọng chọc tức từ bên trong vọng lại, kéo hết thảy suy nghĩ của cô về thực tại.
Khế Phương bước qua bức tường ngăn lớn, dáng người bé nhỏ hướng vào chính diện.
Dư Vu Quân đang ngồi trên giường bệnh. Cái giường ở bệnh viện của hắn còn lớn hơn cả giường của cô ở nhà họ Trịnh.
Hắn khẽ cười, ánh mắt thấy cô không che giấu được niềm vui mà long lanh theo từng bước chân Khế Phương tiến đến.
Khế Phương bước tới gần. Hơi thở dịu dàng ấm áp từ từ quan sát từng thớ da thịt cố gắng trưng ra những bầm tím.
“Trông anh lịch sự mà vết bầm giống kiểu đánh nhau gây nên vậy.”
Dư Vu Quân tỏ vẻ ngạc nhiên giả dối:
“Trông tôi giống người không biết sử dụng nắm đấm sao? Và lại cô đến thăm tôi vậy mà còn chỉ trích tôi sao?”
“Nhưng có phải anh làm quá không? Thấy vết bầm ở trên mặt lớn thật đấy nhưng có đến mức phải tới một bệnh viện lớn nghỉ dưỡng vậy không?”
Dư Vu Quân thấy vậy cũng chỉ biết cười. Đây là quan tâm anh tiêu tiền phung phí hay thực sự chê trách hắn bị chấn thương vậy?
Vu Quân thấy tóc Khế Phương ướt mới từ từ xuống giường, kéo cô đến bên máy sấy:
“Hôm nay trời mưa, tôi cứ nghĩ cô sẽ không tới!”
Hắn ta bật máy những dòng nóng hổi thổi phồng mái tóc tơ. Cánh tay giật mình hoảng hốt luống cuống kéo những sợi tóc tứ tung cố ghì xuống một điểm nhưng hoàn toàn vô ích.
Hắn ta đang muốn sấy tóc cho cô hay là muốn dùng cái máy này thổi bay mấy cái thứ có thể gọi là lông trên đầu cô vậy?
Khế Phương giữ lại máy, từ từ xoay người nhìn hắn khẽ cười:
“Anh là trai thẳng thật sao?”
Giương mặt dầy luôn muốn trêu Khế Phương vậy mà bây giờ lại có thể vì một câu nói mà nhanh chóng đỏ ửng quay đi.
“Tôi thực sự muốn làm gì đó để cảm ơn hôm nay cô đã tới thăm tôi.”
“Sao phải cảm ơn? Bạn bè giúp đỡ nhau, cùng bên nhau những lúc như vậy cũng phải cảm ơn sao?”