Lúc tới đoàn làm phim thì vừa vặn lúc 8 giờ rưỡi, trong phòng họp đã ngồi đầy người, mọi người thấy Anh Đào với Trình Kiệt người trước người sau bước vào cửa. Nữ bác sĩ đi ở phía trước, Trình Kiệt theo sát phía sau, người đàn ông cao hơn cô rất nhiều.
Nữ bác sĩ dịu dàng, giống như mưa phùn tháng tư ở Dương Châu, cần phải dụng tâm mà thưởng thức, còn Trình Kiệt cả người đều lộ ra một vẻ kiêu ngạo, hai mí mắt luôn lười biếng sụp xuống, nhìn người lãnh đạm bạc tình.
Anh với Anh Đào cùng nhau đi vào, khóe môi khẽ cong, dường như là tâm tình không tồi.
Mọi người ngồi xuống xong, Trình Kiệt còn ngồi ở vị trí thứ nhất.
Trong phòng họp có hai bên cửa sổ, mấy ngày hôm trước đều mưa, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn được ánh sáng mặt trời, lúc này mới 8 rưỡi đã có ánh sáng mờ mờ chiếu vào, dừng ở trên mi mắt thư lãng của Trình Kiệt.
Anh ngồi rất không đoan chính, luôn thích tìm một chỗ để dựa vào, tụ quang nhìn về phía Anh Đào.
Cô mang mắt kính, tay đặt trên bục giảng, ánh mắt bình tĩnh quét xuống dưới, bộ dáng là đang chuẩn bị làm bài.
Thật xinh đẹp.
Cô gái nhỏ lúc trước luôn ngọt ngào gọi tên anh giờ đã trưởng thành rồi.
Khi đó không xứng với cô, hiện tại phảng phất như vẫn không thể trèo cao nổi.
Văn Chính ngồi bên cạnh nhìn thấy anh Kiệt của bọn hắn thẳng tắp châm chú nhìn nữ bác sĩ, bỗng nhiên cúi đầu cười, Văn Chính thế nhưng cũng chẳng rõ là anh đang vui mừng hay cô đơn nữa.
Văn Chính tò mò hết nhìn anh rồi lại nhìn Anh Đào.
… Cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Còn chưa suy nghĩ xong, Trình Kiệt bỗng nhiên lười biếng nhấc tay.
Anh Đào đang giảng tới tác dụng của tim tạm dừng nhìn về phía Trình Kiệt.
Ánh mặt trời phủ lên mặt anh, anh hơi nghiêng mặt tránh đi ánh sáng, đôi mắt nheo lại cười khẽ: “Bác sĩ Dụ, trái tim quan trọng tới như vậy sao?” Ngữ khí tràn đầy khinh mạn không thèm để ý.
Ngón tay đặt ở trên bàn của Anh Đào có chút cứng lại.
Đại khái là ảo giác, Trình Kiệt cứ cảm thấy giờ khắc này Anh Đào rất không thích hợp.
Cô nâng tay lên khỏi bàn, dùng tay còn lại nắm chặt lấy đầu ngón tay lạnh lẽo.
“Phải, trái tim rất quan trọng.”
“Nó không chỉ là khí quan quan trọng cho hệ thống tuần hoàn của con người mà còn phải chịu trách nhiệm vận chuyển chất dinh dưỡng cho cơ thể. Nó có thể duy trì ổn định của cơ thế, thúc đẩy máu lưu thông. Nó tựa như một cái máy phát điện, chỉ có khi nó hoạt động tốt thì những nơi khác mới có thể thấy được ánh sáng.”
Lúc nói tới vấn đề này, Anh Đào có thể cảm giác được tim mình đang đập, mỗi lần nó nhảy lên đều là đang cố gắng duy trì sinh mệnh của cô. Cô hiểu rõ nó vất vả, cho dù không khỏe mạnh cũng nhất định vì sự sống của cô mà nỗ lực làm việc. Anh Đào rất yêu nó, chưa từng có chuyện bởi vì nó không khỏe mà sinh ra oán hận.
Cô nói rất trịnh trọng nghiêm túc, đám người Trương Nguyệt Sân với Vương Hoa San còn sờ sờ trái tim của mình.
Nụ cười trên mặt Trình Kiệt đã sớm biến mấy, nhìn Anh Đào tiếp tục giảng bằng ánh mắt sâu xa.
Một khắc vừa rồi, anh cảm giác được trên người cô phát ra loại bi thương kỳ quái, anh cũng bởi vì vậy mà có loại cảm giác hít thở không thông, cổ giống như bị một dây thép sắc bén xoắn chặt lại. Da thịt đau nhức, ngực buồn bực khó chịu.
Trình Kiệt bỗng nhiên cắn đầu lưỡi thật mạnh, nếm được vị máu tanh trong miệng cũng không cảm thấy ổn hơn, thẳng đến khi môi run rẩy, đầu lưỡi tê dại mới buông hàm răng ra.
Anh không biết bản thân đang làm cái gì, có cái ý nghĩa gì, có lẽ chỉ lấy cái này để trừng phạt bản thân việc đã chọc cô không vui.
Hai tiếng sau, cuối cùng cũng nói xong hết những thứ trọng điểm, Anh Đào mới tháo mắt kính xuống.
Mọi người nghe rất mệt mỏi, cái loại kiến thức y học này thực sự rất buồn tẻ, trị bệnh cứu người cũng không dễ dàng như vậy.
Anh Đào mỉm cười cổ vũ: “Mọi người vì muốn đắp nặn nhân vật thật tốt, mỗi ngày đều nghiêm túc học như vậy, tôi tin là mọi người đều diễn rất khá, chờ tới lúc phim chiếu, tôi nhất định sẽ đi xem.”
Trương Nguyên Sân vui đùa nói: “Chỉ một mình cô đi xem sao? Như thế nào cũng phải dẫn theo người đi chứ!”
Vương Hoa San theo sát nói: “Bác sĩ Dụ đã có đối tượng chưa?”
An Tử Thần với Vi Hoàn cũng dừng lại bước chân sắp ra cửa nhìn cô, Trình Kiệt ngồi phía đầu vẫn luôn không nhúc nhích, lúc này cũng nhìn chằm chằm sườn mặt của Anh Đào.
Anh Đào đem đồ của mình thu dọn lại, ý cười ôn nhu: “Có.”
An Tử Thần và Vi Hoàn có chút thất vọng, nhìn nhau cười đi ra ngoài, mà ánh mắt Trình Kiệt chợt trở nên lanh lẽo.
Văn Chính ngồi bên cạnh nói chuyện công việc với Trình Kiệt, không hiểu sao anh lại càng ngày càng âm trầm, sợ tới mức đầu lưỡi cũng thắt lại: “Anh Kiệt… Anh làm sao vậy?”
Trương Nguyệt Sân và Vương Hoa San căn bản cũng không ý thức được đề tài này có giá trị thương tổn lớn thế nào đối với Trình Kiệt.
Trương Nguyệt Sân cảm thán: “Tôi nói mà! Bác sĩ Dụ tốt như vậy, sao có thể không có bạn trai được?”
Vương Hoa San lộ vẻ mặt hóng hớt: “Bác sĩ Dụ, bạn trai cô làm gì vậy?”
Anh Đào thong thả ung dung nói bừa: “Anh ấy cũng là bác sĩ, bọn tôi quen nhau ở nước ngoài, có lẽ qua một thời gian nữa sẽ kết hôn.”
Để các cô ấy không truy vấn nữa, Anh Đào nói tới kết cục viên mãn nhất, bởi vì cô biết Trình Kiệt cũng đang nghe. Vì để cho thật hơn, cô thậm chí còn giả bộ có bộ dáng hạnh phúc cùng chờ mong, dẫn tới việc được hai nữ diên viên vô cùng ngưỡng mộ.
“Anh Kiệt!”
Trong một góc bỗng nhiên truyền tới thanh âm kinh sợ.
Các cô quay đầu nhìn lại, thấy Trình Kiệt tay không bẻ gãy bút máy, ngòi bút sắc bén đâm thủng bàn tay anh, mực với máu trộn lẫn vào nhau.
Ánh mắt anh thâm trầm nhìn chằm chằm Anh Đào.
Thần sắc Anh Đào cực kì bình tĩnh, mày cũng không nhăn, xoay người liền đi.
Trong chớp mắt sau khi cô đi ra khỏi phòng họp, vành mắt Trình Kiệt bỗng nhiên liền ướt.
Văn Chính kinh hoảng không thôi: “Này phải làm sao bây giờ, buổi chiều còn phải đi phòng làm việc chụp ảnh quảng cáo đó! Anh Kiệt, sao mắt anh lại đỏ như vậy? Có phải rất đau hay không? Nó làm anh đau đến khóc luôn rồi hả!”
Trình Kiệt cảm thấy, Dụ Anh Đào chính là người làm vườn có kiên nhẫn nhất, ngay từ lúc bọn họ quen biết, cô liền bắt đầu trồng hoa ở trong lòng anh. Sau đó phảng phất lại không kiên nhẫn, không còn vui nữa cho nên liền đổi những bông hoa đó thành những bụi gai, cho tới bây giờ nhìn anh đau đớn, xem anh thống khổ cũng thờ ơ không chớp mắt.
Ít nhất cũng nên thương anh một chút chứ.
Nhưng cô lại bạc tình tới vậy.
Tám năm nay anh ngày nào cũng nhớ tới cô, vô số lần muốn đi khắp thế giới tìm cô, kết quả là cô lại ở bên người đàn ông khác hưởng thụ hạnh phúc, còn sắp cùng người khác sống chung cả đời.
Vậy anh tính là cái gì chứ?
**
Huấn luyện lúc chiều, Trình Kiệt không tới, nghe nói là phải xử lý miệng vết thương.
Không có anh, lớp học huấn luyện từ đầu tới cuối đều rất an tĩnh, ánh mắt Anh Đào thường thường sẽ dừng ở vị trí trống trơn kia.
Thời điểm kết thúc huấn luyện, Anh Đào nhận được tin nhắn Dụ Lệ An gửi tới, bảo cô đi qua cùng bà thử váy cưới.
Kỷ Lương muốn cho Dụ Lệ An một hôn lễ long trọng, cho nên mỗi một bước đi đều rất chú trọng, váy cưới còn cố tình mời một nhà thiết kế nổi tiếng chế tác.
Anh Đào dựa theo địa chỉ tìm tới nơi, là một phòng làm việc, tên là “Tạo mộng”, đại khái là để phù hợp với cái tên này, vừa đi vào liền có thể nhìn thấy bối cảnh bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Nhân viên mặc đồng phục đi theo nói cho cô biết, những bối cảnh đó đôi khi sẽ dùng cho quay chụp ảnh cưới, cũng có lúc sẽ phục vụ cho minh tinh chụp hình quảng cáo.
“Minh tinh?” Anh Đào thu hồi ánh mắt từ trên cây thông Noel lại.
Nhân viên mỉm cười giải thích: “Dạ vâng, có rất nhiều minh tinh tới chỗ chúng tôi để quay quảng cáo hoặc chụp hình tuyên truyền phim, hôm nay…”
“Anh Đào! Mau tới xem xem cái váy cưới này có đẹp không!” Dụ Lệ An đứng ở bên ngoài cửa kính vẫy tay với cô, trong mắt mang theo vui vẻ, gương mặt tươi cười khiến cho bà trẻ hơn, sinh động hơn, giờ khắc này giống như thiếu nữ chuyển bị gả đi lần đầu, làm cho Kỷ Lương đứng bên cạnh xem đến ngây ngốc.
Anh Đào bị cảm xúc vui sướng của mẹ lây nhiễm, cũng không tiếp tục dò hỏi nhân viên những lời vừa rồi nữa.
Váy cưới mặc trên người ma nơ canh được đặt trong tủ kính không có quá nhiều vật trang trí rườm rà, đơn giản lại ưu nhã, bên dưới váy là hoa tú cầu phủ kín, có thể tưởng tượng được lúc cô dâu bước vào, một tầng cánh hoa sẽ đẩy ra, xinh đẹp tới mức nào.
Sau một lúc nghiêm túc đánh giá, Anh Đào gật đầu: “Đẹp lắm, mẹ mặc vào sẽ càng đẹp.”
Dụ Lệ Anh với Kỷ Lương cùng cười, bà đem con gái kéo tới, ôn nhu nói: “Cái váy cưới này, là quà mẹ mua tặng con.”
Anh Đào ngẩn người: “Con sao?”
“Đúng thế, con đó.”
“Nhưng con cũng không có lấy chồng.”
Dụ Lệ An từ ái nhìn cô, ôn nhu vỗ về mái tóc dài của cô: “Thể nào sau này con cũng sẽ lấy chồng, đến lúc đó còn liền mặc cái váy cưới này nhé. Mẹ với chú Kỷ của con sẽ đưa con gả đi có được không? Anh Đào của mẹ nhất định sẽ là cô dâu đẹp nhất thế gian này.”
Khóe mắt đã có nếp nhăn của bà hơi ướt, trộm quay mặt đi lau, dỗ dành cô: “Đi thử một chút, mẹ muốn xem con mặc.”
Anh Đào có chút bất đắc dĩ: “Nhưng hôm nay là ngày thử váy của mẹ mà.”
Kỷ Lương cười nói: “Như vậy đi, hai mẹ con cùng nhau thử.”
**
Trình Kiệt thay quần áo xong liền ngồi ở phòng nghỉ chờ, Văn Chính đi câu thông với nhiếp ảnh gia vài câu, lúc trở về liền nói cho anh: “Anh Kiệt, em đã dặn nhiếp ảnh gia rồi, thời điểm anh chụp sẽ không chụp tới tay, lần quảng cáo này sẽ đăng lên trang anh đại ngôn, lúc chụp sẽ đẹp thôi. Một tiếng sau bắt đầu, em ra ngoài chuẩn bị trước, anh chán thì có thể đi dạo xung quanh.”
Tay Trình Kiệt đã được băng bó tốt, anh thu mắt lại, lạnh nhạt đứng dậy.
Ra khỏi phòng nghỉ, Trình Kiệt lang thang không có mục tiêu đi về phía trước.
Lúc đi qua căn phòng “Xuân”, trải qua “Hạ” thì anh nghe được bên trong có giọng nói oán giận của một thiếu niên: “Chụp ảnh cưới cái quỷ gì chứ, lớn tuổi như vậy rồi mà còn chụp.”
Trình Kiệt không để ý, nhưng giây tiếp theo, có tiếng ôn nhu của một cô gái vang lên: “Cho dù tuổi có lớn thế nào, tình yêu đều rất tốt đẹp mà, em nghe lời một chút đi, về sau chúng ta chính là người một nhà.”
Trình Kiệt bỗng nhiên dừng chân.
Anh Đào nói qua, trái tim có tác dụng rất quan trọng, nó chịu trách nhiệm vận hành lưu thông máu, thúc đẩy máu lưu động, nhưng hiện tại Trình Kiệt rõ ràng không cảm giác được tim mình đang đập, nơi đó trống không, bị tiếng ôn nhu của cô đối với người khác tàn nhẫn xẻo đi huyết nhục.
Anh cứng người đi qua, nhìn thấy Anh Đào mặc váy cưới, mà trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi thanh tú mặc vest chỉnh tề.
Đối phương đối với cô rất không kiên nhẫn, lười biếng dựa vào sofa chơi game.
Anh Đào dường như cũng không để ý, nói chuyện với hắn vô cùng ôn nhu bao dung.
Bàn tay nắm chặt của Trình Kiệt phát run.
Cho nên cô không cần anh, cố chấp đi theo một tên đàn ông không thèm quan tâm tới cô?
Nhìn thấy cô mặc váy cưới, tay Trình Kiệt vốn dĩ đã bị thương lại bị siết chặt tới chảy máu.
Anh Đào chính là muốn dùng game để tạo nên đề tài nói chuyện với Kỷ Dạng, phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm khàn khàn đâm chọc: “Tôi với bác sĩ Dụ quả nhiên là có duyên, ở nơi nào cũng có thể gặp được.”
Anh Đào quay đầu lại nhìn, hai người đều sửng sốt.
Trình Kiệt chưa bao giờ nghĩ tới Anh Đào mặc váy cưới sẽ đẹp như vậy, hai vai gầy, xương quai xanh xinh đẹp, tóc quăn rũ ở phía sau lưng, làn da tuyết trắng. Cho dù váy cưới không hoa lệ, thiết kế cũng đơn giản an tĩnh, lại chẳng có thứ trang sức tốt nào trên người, không cần bất cứ thứ gì phụ trợ cũng đã là một giấc mộng thực đẹp rồi.
Anh vốn tính toán hung hăng châm chọc cô, hiện tại lại không thể nói lên được lời nào, nhìn cô, ngay cả hô hấp cũng thả nhẹ.
Anh Đào không nghĩ tới Trình Kiệt sẽ ở chỗ này, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước nhân viên có nói qua nơi này còn có minh tinh tới chụp ảnh. Chẳng qua cô vẫn có chút kinh ngạc, từ lần đầu tiên anh lên sân khấu nhận giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cô liền hiểu rõ thiếu niên ở trấn nhỏ năm xưa rốt cuộc cũng sẽ tinh đồ lộng lẫy.
Trong khoảng thời gian về nước này, bất cứ con phố, tàu điện ngầm Anh Đào đi qua đều sẽ nhìn thấy quảng cáo của anh.
Thiếu niên của cô đã trở thành ảnh đế trẻ tuổi lóa mắt nhất.
Anh Đào rất vui vẻ.
Như vậy thật tốt.
Nhưng hiện tại nhìn anh, thấy anh tây trang giày da, anh tuấn quý khí, Anh Đào bỗng nhiên cảm thấy giữa hai người có khoảng cách, bọn họ chung quy là đã không thể trở về được nữa.
Anh Đào mỉm cười trước: “Trình tiên sinh, không nghĩ tới lại gặp được anh ở chỗ này.”
Ngữ khí xa cách đánh thức ý thức của Trình Kiệt, anh cũng không có nhìn mặt cô nữa, tùy ý gật đầu, “Em tới chụp ảnh cưới?”
Anh Đào còn chưa kịp trả lời, Dụ Lệ An với Kỷ Lương đã thay xong quần áo đi ra.
Trình Kiệt nhìn thấy Dụ Lệ An cũng mặc váy cưới, còn có người đàn ông trung nhiên nho nhã đứng bên cạnh bà, liền ngẩn người.
Anh nhận ra người phụ nữ này là mẹ của Anh Đào, Dụ Lệ An hiển nhiên cũng nhận ra anh: “… Trình Kiệt?”
Trình Kiệt thu lại sự bất cần đời ngày thường, lễ phép chào hỏi: “Dì.”
Kỷ Lương với Kỷ Dạng tuy rằng là lần đầu tiên gặp anh, nhưng đối với cái tên này cũng không quá xa lạ, đã nghe qua chuyện cũ của anh với Anh Đào cho nên ánh mắt đều có một chút thâm ý.
Dụ Lệ An hỏi: “Sao con lại ở chỗ này?”
Trình Kiệt đơn giản đáp: “Công việc.”
Tầm mắt của anh dừng ở trên mặt Kỷ Lương: “Vị này là?”
Dụ Lệ An cười đến có chút xấu hổ: “À… đây là dì…”
Kỷ Lương ôn thanh bổ sung: “Là chồng.”
Dụ Lệ An lập tức đỏ mặt.
Trình Kiệt kinh ngạc liếc Anh Đào một cái, tầm mắt quét đến Kỷ Dạng lại giống như lơ đãng hỏi: “… Vị này thì sao?”
Kỷ Dạng bấm điện thoại lười biếng nói: “Tôi là bạn trai của Anh Đào.”
Kỷ Lương trừng cậu: “Đừng có nói hươu nói vượn!”
Hắn nhìn Trình Kiệt cười: “Đây là con trai tôi, là em trai của Anh Đào, thằng bé nói bậy, cậu đừng trách nó.”
Bàn tay vẫn luôn nắm chặt của Trình Kiệt lúc này mới chậm rãi thả lỏng.
Lúc Văn Chính tìm tới nơi, phát giác anh đang nhìn chằm chằm Dụ Anh Đào đến xuất thần.
Văn Chính biết anh chán ghét nữ bác sĩ này, vội vàng đi qua nhỏ giọng khuyên: “Anh Kiệt đừng như vậy, người ta chỉ là một cô gái, đừng bắt nạt nữa.”
“?”
Trình Kiệt dùng ánh mắt như nhìn vật chết liếc hắn ta.
Anh Đào với Dụ Lệ An sửa lại tóc cho nhau.
Trình Kiệt đẩy tay Văn Chính ra bảo hắn ta đi ra ngoài chờ, nhưng Văn Chính không yên tâm, nói cái gì cũng không chịu đi.
Kỷ Lương cầm một cốc nước ấm đưa cho Trình Kiệt.
Trình Kiệt đối với người đàn ông sẽ trở thành cha dượng của Anh Đào này rất tôn trọng, vẻ mặt ôn hòa nói chuyện làm cho Văn Chính kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ là chưa nói được vài câu, đề tài tự nhiên lại chuyển tới trên người Anh Đào, vì để che giấu, anh uống nước, nhàn nhạt nhìn làn váy của Anh Đào: “Bao giờ cô ấy kết hôn?”
Kỷ Lương có chút ngây ra: “Ai cơ?”
“Dụ Anh Đào.”
Kỷ Lương mờ mịt trong chốc lát: “Bạn trai còn chưa có, hẳn là còn lâu đi.”
Trình Kiệt sửng sốt.
Bàn tay cầm cốc giấy hơi siết, ly giấy bị anh niết đến biến dạng, nước trong cốc tràn ra ngoài.
Kỷ Lương đưa khăn giấy qua, lúc đụng phải tay anh liền phát hiện ngón tay anh run rẩy, có chút kinh ngạc liếc anh một cái.
Lúc này nhiếp ảnh gia đi qua: “Có thể chụp được chưa?”
Dụ Lệ An nói có thể, lại nhìn về phía Trình Kiệt đột nhiên hỏi: “Trình Kiệt có muốn chụp mấy tấm với chúng ta không?”
Anh Đào nhíu mày: “Mẹ…”
Dụ Lệ An nắm lấy tay cô: “Mẹ chỉ là nhớ tới trước đây sống ở trấn Cố Thủy, lúc đó quan hệ của con với Trình Kiệt rất tốt. Dù sao thằng bé cũng coi như là bạn của con, cố nhân gặp lại, chụp một tấm ảnh cũng không có vấn đề gì đi.”
Mấy lời cuối cùng, bà mỉm cười hỏi Trình Kiệt.
Anh mím môi: “Đương nhiên.”
Anh Đào tuy không đồng ý, nhưng cũng không có phản bác lại mẹ mình.
Dụ Lệ An với Kỷ Lương ngồi trên sofa, Anh Đào đứng ở trung tâm phía sau, Trình Kiệt với Kỷ Dạng đứng ở hai bên của cô.
Trình Kiệt rõ ràng hơi đứng sát vào Anh Đào, nhiếp ảnh gia còn chưa có nói gì, mà Văn Chính trợn tròn mắt, hắn vì cái gì vẫn luôn có loại ảo giác anh Kiệt với nữ bác sĩ đang chụp ảnh cưới gia đình thế…
Nhiếp ảnh gia chụp được hai tấm lại bảo mọi người đứng gần nhau hơn một chút. Anh Đào cảm giác được Trình Kiệt càng ngày càng gần, cô buộc phải dịch sang bên phía Kỷ Dạng.
Kỷ Dạng liếc bọn họ một cái, bỗng nhiên đẩy Anh Đào nhào về phía Trình Kiệt.
Anh Đào với Trình Kiệt đều không chuẩn bị kịp, chờ tới lúc phản ứng lại, tay cô đã đặt ở trên lồng ngực cực nóng của người đàn ông, mà tay Trình Kiệt vòng ở bên hông cô, hai người ngẩn ngơ đối diện.
Đèn flash sáng lên, vừa vặn chụp được một màn này.
Kỷ Dạng còn cười xấu xa: “Bác sĩ Dụ, có phải chị đã sớm muốn ôm ảnh đế không?”