Cho tới bây giờ Anh Đào vẫn còn đang suy nghĩ cách để rời xa Trình Kiệt.
Con người là thứ sinh vật cực kỳ phức tạp, luôn tồn tại hai loại cảm xúc lý trí và con tim.
Cô rõ ràng biết như vậy sẽ không tốt đối với Trình Kiệt, nhưng sau khi tiếp xúc với anh lại dần dần trầm mê vào đó, thậm chí còn chủ động hôn anh.
"Mới có bảy tuổi, thật đáng thương."
"Đã trị liệu nhiều năm, hiệu quả vẫn luôn rất nhỏ, lần này được chuyển tới bệnh viện của chúng ta đã là hy vọng cuối cùng rồi, nếu bệnh viện chúng ta mà không được nữa thì cô bé thật sự không có khả năng được rồi."
Đồng nghiệp nói chuyện với nhau làm Anh Đào quẳng đi tạp niệm trong đầu, hiện tại cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Ngày hôm qua, bệnh viện vừa chuyển tới một cô bé bảy tuổi có bệnh tim bẩm sinh.
Bệnh tim đã được bốn năm, bốn năm này cơ hồ là cô bé không thể đi học, đều phải ở tại bệnh viện để trị liệu, có điều hiệu quả cũng chẳng được là bao.
Anh Đào là bác sĩ chủ trị của cô bé đó, cô đang xem qua lý lịch bệnh trạng của bệnh nhân nhỏ này.
Tình huống của cô bé tương tự như lúc cô còn nhỏ, nếu... nếu cô có thể cứu được cô bé đó, vậy có phải cũng có nghĩa là bản thân cô cũng có thể chữa được hay không?
Các đồng nghiệp bàn luận rất nhiều đề tài khác nhau, qua một lát đã nói sang tới chuyện trong giới giải trí.
"Nghe nói phim Trình Kiệt đóng lấy bối cảnh ở gần bệnh viện chúng ta đấy!"
"Oa, vậy chẳng phải là chúng ta có thể nhìn thấy minh tinh sao?"
"Vậy lát nữa tan tầm chúng ta qua đó nhìn đi?"
"Chắc chắn là phải qua đó rồi!"
Vừa vặn tới thời gian kiểm tra phòng bệnh, Anh Đào và đồng nghiệp cùng nhau tới phòng của bệnh nhân để thăm khám, bệnh tình của cô bé kia khá nghiêm trọng, bây giờ đang ở trong phòng bệnh đơn.
Lúc Anh Đào đi qua, cô bé đang ngồi trên giường lật tạp chí xem.
Cô nhóc bảy tuổi tóc không dài lắm, thắt thành hai cái bím, khuôn mặt ngây ngô trong sáng.
Trong tay cô bé là quyển tạp chí in hình người đàn ông đẹp trai kiêu ngạo, là Trình Kiệt.
Mẹ cô bé đang gọt trái cây, thấy Anh Đào vào liền vội vàng đem trái cây đưa qua.
Anh Đào mỉm cười từ chối khéo, quay sang nhìn cô bé, ánh mắt ôn nhu: "Hôm nay thấy thế nào rồi?"
Cô bé sờ sờ trái tim, thanh âm mềm mại: "Chỗ này khó chịu lắm."
Anh Đào nhẹ hỏi: "Có thể kiên trì sao?"
Cô bé gật đầu.
"Giỏi quá."
Anh Đào nhìn thấy cuốn tạp chí kia: "Em thích anh ấy?"
Trong mắt cô bé có ánh sáng, lập tức gật đầu.
"Có biết anh ấy là ai không?"
"Đại minh tinh Trình Kiệt!"
Anh Đào mím môi nhẹ cười: "Còn biết truy tinh* nữa à?"
*Truy tinh: Theo đuổi thần tượng
Cô bé có chút thẹn thùng.
Mẹ cô bé giải thích nói: "Có lần con bé xem được phim Trình Kiệt diễn liền thích hắn ngay lập tức. Trong nhà còn có rất nhiều poster với tạp chí của Trình Kiệt nữa. Mỗi lần thấy Trình Kiệt, tâm trạng con bé đều sẽ rất tốt."
Anh Đào phát hiện cô bé vô cùng yêu thích quyển tạp chí kia, trân trọng ôm nó ở trong ngực, ước chừng cũng là bởi vì Trình Kiệt.
"Có thứ mình thích cũng tốt."
Cô bé lộ ra nụ cười với cô, ngây ngô đơn thuần.
Anh Đào cũng cười.
"Chị gái bác sĩ ơi, chị cũng thích anh Trình Kiệt sao?"
Anh Đào xoa xoa bên má của cô bé, lúc này cũng không có khẩu thị tâm phi: "Rất thích."
Cô bé tức khắc cảm thấy như tìm được tri âm, nụ cười càng thêm xán lạn.
Mẹ cô bé lại không cảm thấy vui vẻ như vậy, khẩn trương hỏi: "Bác sĩ Dụ, khi nào có thể phẫu thuật thế?"
Anh Đào nhìn qua mẹ của cô bé, bỗng nhiên nhớ tới thời điểm khi cô mới chỉ có vài tuổi, lúc ấy cô và Dụ Lệ An sống nương tựa lẫn nhau, mẹ cùng cô đi khắp nơi tìm người chữa bệnh, cũng là khẩn trương và bất an như vậy dò hỏi bác sĩ, đem hy vọng duy nhất phó thác lên người bác sĩ đó.
Thanh âm Anh Đào mềm đi vài phần: "Sẽ nhanh chóng sắp xếp, mọi người cứ yên tâm."
Cô bé nhẹ nhàng khép tạp chí lại, nói với mẹ: "Mẹ có thể ra ngoài trước được không ạ? Con muốn nói với chị bác sĩ mấy câu."
Mẹ cô bé ngẩn người, xấu hổ nhìn Anh Đào, bà không chắc vị bác sĩ này có thể thỏa mãn yêu cầu của con gái hay không.
Anh Đào trả lời: "Được."
Trong phòng bệnh chỉ còn có hai người, cô bé giữ chặt ngón tay Anh Đào, Anh Đào nhìn ngón tay nho nhỏ của cô bé, cũng không có đẩy ra, "Bảo mẹ ra ngoài là muốn nói chuyện gì với chị thế?"
"Em sắp chết có phải không?" Thanh âm non nớt của cô bé cực kỳ bình tĩnh.
Anh Đào trầm mặc trong chớp mắt, cứ cảm thấy mình có thể nhìn thấy hình bóng của bản thân trên người cô bé, biết chuyện mình sắp chết quá sớm như vậy, cũng coi như là một loại trưởng thành sớm.
Anh Đào có chút không biết trả lời sao, "... Chị sẽ cố gắng."
Cô bé lắc đầu: "Gần đây em luôn mơ thấy có người gọi tên em, bọn họ đều muốn mang em đi."
Anh Đào lập tức đè lại mu bàn tay cô bé: "Những lời này không được nói cho mẹ nghe đâu đấy."
"Em biết, thế nên em mới bảo mẹ em ra ngoài..."
Cô bé có chút bi thương, cũng rất sợ hãi: "Chị bác sĩ ơi, em không muốn chết, em chết rồi, mẹ sẽ đau lòng lắm. Hơn nữa... em còn chưa có nhìn thấy người mình muốn gặp."
"Em muốn gặp ai?"
"Trình Kiệt." Thần tượng đối với người bình thường mà nói là sự tồn tại như ánh sáng vậy.
Cho dù một cô bé nhỏ cũng sẽ hâm mộ người tiêu sái không kiêng nể gì như Trình Kiệt, bởi vì cô bé cũng muốn sống như vậy.
Nhưng có khả năng đời này, cũng không có cách nào thực hiện nguyện vọng ấy rồi.
Thẳng đến khi ra khỏi phòng bệnh, Anh Đào vẫn đang ngây ra.
... Muốn gặp người?
Cô cũng có, nhưng đó là việc cô phải khắc chế không thể đi gặp người ấy.
Anh Đào có chút thất thần bận đến lúc tận lúc tan tầm, liền bị Tần Tự cầm đầu các bác sĩ kéo tới địa điểm Trình Kiệt đóng phim.
Hiện trường có rất nhiều người vây xem, đoàn làm phim mời rất nhiều bảo an để duy trì trật tự, Tần Tự dẫn theo các cô chen vào trong đám người. Anh Đào từ khe hở giữa đám người nhìn thấy Trình Kiệt cùng đám người Trương Nguyệt Sân, Trình Kiệt mặc áo blouse trắng, mang mắt kinh, đang nghe đạo diễn nói gì đó.
Anh là nhân vật chính, diễn vai bác sĩ khoa tim mạch có tay nghề cao siêu, thanh lãnh mà nội liễm.
Cái vai diễn này cùng với cái khi chất của Trình Kiệt quả là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhưng thân là ảnh đế, anh hoàn toàn có thể biến việc không thể thành có thể.
Giờ phút này, Trình Kiệt bạch y thanh tuấn, mắt kính gọng vàng trung hòa với ngũ quan sắc bén, đ ĩnh đạc nói chuyện với những người xung quanh, quả thực là có vài phần văn nhã bại hoại.
Anh Đào nghe được Tần Tự với các bác sĩ nữ khác đang thét chói tai, đại khái là quá mức càn rỡ, thế mà lại hấp dẫn được ánh mắt của Trình Kiệt.
Anh Đào không tránh khỏi việc đối diện với ánh mắt anh, ánh mắt sau thấu kính của Trình Kiệt híp lại nhìn cô.
Cô có chút xấu hổ muốn tránh khỏi tầm mắt anh, càng muốn rời khỏi đám người này, nhưng lại bị các cô ấy đẩy đến phía trước, cũng thấy được ánh mắt như cười như không của Trình Kiệt, gương mặt trở nên nóng bỏng.
Đoàn làm phim bắt đầu khởi quay, Anh Đào thấy mấy ánh đèn xung quanh chớp nháy liên lục.
Công việc của Trình Kiệt không giống như những người bình thường, nhưng cho dù có nhiều người nhìn như vậy thì cũng không hề ảnh hưởng tới trình độ chuyên môn của anh.
Sau khi đạo diễn hô "qua", hiện trường lập tức vang lên tiếng hét chói tai của các fans.
Tim của Anh Đào như bị tiếng hét nhức óc đinh tai này làm cho có chút không thoải mái, nhân lúc Tần Tự cùng các đồng nghiệp không chú ý, liền cúi đầu trốn đi.
Ở trong đám người chen chúc đã lâu, rốt cuộc cũng có thể hít thở được không khí mới mẻ, cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy, Trình Kiệt ăn mặc kín mít đi qua kéo cô mang đi.
Văn Chính đỗ xe ở gần đó chờ bọn họ, Trình Kiệt che chở cô lên xe, sau đó cũng ngồi vào.
"Anh muốn đưa em đi đâu?"
Trình Kiệt tháo khẩu trang xuống ném đi: "Đi ăn cơm."
Vừa rồi đi có hơi nhanh nên hô hấp của Anh Đào hơi gấp.
Trình Kiệt vỗ nhẹ ngực cô: "Sao cái tật xấu đi được hai bước lại dừng lại thở như em vẫn chưa tốt lên được thế? Anh đưa em đi bệnh viện khám nhé."
Cảm giác được tay của anh đang ở trên ngực mình, mặt Anh Đào liền đỏ lên.
Cô vội đẩy anh ra: "Anh!"
Trình Kiệt nhìn tay mình, lại liếc về nơi no đủ kia của cô. Cười ra tiếng.
Anh không nghĩ sẽ chiếm tiện nghi của cô, chỉ là sợ cô khó chịu mà thôi.
Hai người bọn họ từng có tình một đêm, đến bây giờ Trình Kiệt vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch.
Thân thể cô vô cùng mềm, sờ lên đặc biệt mê người. Thấy cô xấu hổ, anh nhịn không được trêu chọc, "Về nhà lại tiếp tục?"
Anh Đào trừng anh.
Trình Kiệt cười khẽ: "Vậy tự em xoa đi, xem em thở như vậy anh đau lòng."
Anh Đào thoáng vuốt ngực mình, "... Bệnh này của em sinh ra đã có, không thể tốt lên được, không cần tới bệnh viện."
Trình Kiệt nhớ tới quen cô lâu như vậy rồi, mỗi lần đều cảm thấy cô hết sức yếu ớt, dễ dàng đổ vỡ vậy.
Thực sự là đau lòng mà.
Trình Kiệt dứt khoát ôm cô lên đùi mình, Anh Đào theo bản năng nhìn Văn Chính đang lái xe ở phía trước, "Anh làm gì vậy, buông em ra."
"Biết em xấu hổ, chờ chút." Trình Kiệt ấn cái nút nào đó trong xe, một tấm vách ngăn trong xe nâng lên, chặn Văn Chính ở bên kia.
Anh lười biếng ôm cô, "Bây giờ được chưa?"
"..."
"Vậy cũng không được."
"Đừng nói không..." Trình Kiệt thích mùi hương trên người cô, như nghiện mà nhớ lại, dùng sức hít sâu, "Một ngày chưa gặp được em, nghĩ tới anh liền đau đầu. Để anh ôm một cái đi."
Anh Đào thất thần, lại không có động nữa.
Trình Kiệt cảm giác được cô đã ngoan ngoãn, khóe môi hơi câu lên: "Sao lại tới đây xem anh đóng phim? Nhớ anh sao?"
"Đừng nghĩ lung tung."
"Nghĩ lung tung? Dụ Anh Đào, em không sợ gặp báo ứng sao?" Anh nhẹ niết hai má cô, "Anh nhớ em tới mức cuộc sống hằng ngày cũng khó khăn, em một chút cũng không thấy nhớ anh hả?"
"... Anh nói chuyện tử tế đi." Tầm mắt Anh Đào dịch qua, không dám đối diện với anh, hiện tại anh không hề mạnh miệng nữa, nhưng lời nói lại không kỵ chay mặn gì, càng thêm vô lại, hư hỏng.
Anh Đào chống đỡ không được.
Kỳ thật Trình Kiệt rất thích bộ dáng hoang mang rối loạn này của cô, giống như năm mười sáu tuổi vậy.
Ngây thơ.
Đơn thuần.
Liền muốn bắt nạt một chút.
Trình Kiệt hôn lên vành tai cô.
Anh Đao trốn tránh: "Chúng ta đi đâu ăn cơm?"
Trình Kiệt ôm cô, tâm tình thả lỏng: "Đi nơi nào em thích."
"Em có chuyện..." Anh Đào thử thăm dò mở miệng, phát hiện Trình Kiệt đang nhìn mình chằm chằm, không quá tự nhiên kéo kéo áo anh, "Có chuyện muốn thương lượng với anh."
Trình Kiệt lười biếng nhẹ "ừ", nắm lấy đầu ngón tay của cô hôn lên: "Nói thử xem."
"Em có một bệnh nhân, là một cô bé nhỏ, cô bé đó là fan của anh, rất thích anh, không bao lâu nữa cô bé sẽ phải làm phẫu thuật, anh có thể tới cổ vũ tinh thần cho cô bé được không?"
Trình Kiệt nghịch ngón tay cô, giống như đang suy tư.
Anh Đào tiếp tục nói: "Bệnh tình cô bé đặc thù, anh..."
"Có thể."
Trình Kiệt cười gian: "Nhưng anh có điều kiện."
"Cái gì?"
"Chúng ta công khai đi."
"..."
"Không được."
**
Sáng sớm, trong phòng chất kín người.
Nghe nói Trình Kiệt biết mình có một fan nhí bị bệnh tim nghiêm trọng, cho nên cố ý tới đây thăm bệnh, hiện tại đang ở phòng bệnh nhân.
Anh Đào nghe được tin này thì có chút ngây ra, ngày đó cô từ chối yêu cầu công khai của anh, còn tưởng là anh sẽ không tới đây chứ.
Hiện tại đúng lúc cô phải qua thăm bệnh, có thể thuận đường đi xem một chút.
Anh Đào ở bên ngoài phòng bệnh nghe được tiếng cười của cô bé, là vui vẻ chưa từng có. Lúc đi vào phòng bệnh, Trình Kiệt với cô bé đó đều phát hiện ra cô.
"Chị bác sĩ ơi!" Cô bé hưng phấn biểu đạt sự vui sướng: "Anh Trình Kiệt nói với em là chị tìm được anh ấy, bảo anh ấy tới đây thăm em, cảm ơn chị nhiều!"
Anh Đào nhìn người đàn ông đang lười biếng nở nụ cười ngồi ở mép giường bệnh.
"Không cần cảm ơn."
"Hai người nói chuyện gì?"
"Nói về chị đó!"
Anh Đào sửng sốt: "Nói chị làm gì?"
Cô bé với Trình Kiệt trao đổi ánh mắt, "Thì ra chị gái bác sĩ chính là người mà anh Trình Kiệt thích."
"..."
Anh Đào không nghĩ tới một đứa trẻ con như vậy cũng nhiều chuyện thật.
Bất quá Trình Kiệt tới thăm xác thực là rất có hiệu quả, vốn cô bé luôn không vui, cả ngày đều ủ rũ nay lại một lần nữa có tinh thần.
"Anh chị ơi, hai người có thể chụp với em một bức ảnh không ạ?" Trước khi Trình Kiệt rời đi, cô bé đưa ra một thỉnh cầu.
Bộ dáng cô bé ngoan ngoãn, cho dù là ai cũng không thể nhẫn tâm cự tuyệt.
Trình Kiệt với Anh Đào một trái một phải đứng ở hai bên giường bệnh của cô bé, mẹ của cô bé thay bọn họ chụp ảnh.
Sau khi Anh Đào với Trình Kiệt rời đi, cô bé vô cùng quý trọng nhìn ảnh chụp thật lâu, quyết định đem nó đăng lên tài khoản Weibo cá nhân của mình.
Mà Anh Đào bị Trình Kiệt kéo tới dưới hiên không có người, không nói một lời bị anh ôm lấy, mùi hương lành lạnh nhàn nhạt bao vây lấy cô, cái ôm của anh có vẻ bướng bỉnh bá đạo.
"Trình Kiệt, em còn đang bận."
"Biết, chỉ ôm một lát thôi."
"Cái đó..."
"Suỵt, Anh Đào ngoan."
Thanh âm khàn khàn thấp giọng dỗ dành, Anh Đào mềm lòng không có mở miệng nữa, tùy ý để anh ôm.
Đối với tấm ảnh chụp chung kia, Anh Đào không có để ý lắm, lại vạn lần không nghĩ tới cũng chính vì bức ảnh đó mà rốt cuộc, quan hệ của cô với Trình Kiệt cũng không thể giấu nữa...