Trước khi cửa bị đẩy ra, Trình Kiệt đã cởi mũ với khẩu trang của mình xuống đội tốt cho Anh Đào, bỗng nhiên ôm eo cô nâng lên.
“Trèo lên đi.”
Anh Đào hiểu rõ anh muốn làm cái gì, không chút do dự bám lên mặt tường bẩn thỉu ướt át.
Vóc dáng Trình Kiệt so với tám năm trước cao hơn nhiều, cái tường trong nhà cũ này cũng không khó trèo, cô ngồi ở trên vai anh dễ như trở bàn tay đã trèo được lên.
“Ngồi yên đừng lộn xộn, chờ tôi.”
Trình Kiệt ba bước chạy tới nhảy qua bên kia bức tường, đứng ở phía dưới giang hai tay với cô.
“Xuống đây.”
Thời gian này, ánh mặt trời là chói chang nhất, anh bởi vì trèo tường mà mái tóc đã rũ xuống ngang với mi mắt, biểu tình lười biếng giống như là chưa tỉnh ngủ.
Anh Đào ngồi ở đầu tường sững sờ, chỉ cảm thấy mơ hồ thấy được Trình Kiệt trong quá khứ, khi đó anh cũng sẽ trèo tường đến trước cửa sổ của cô, chỉ để có thể nhìn thấy cô một cái.
Ánh mặt trời gay gắt, đôi mắt anh hơi híp, bên môi có ý cười lười nhác, tiếng nói mềm xuống: “Đừng sợ, sẽ không để em ngã.”
Cửa phía sau bị đẩy ra, vang lên một tiếng kẽo kẹt, Anh Đào không hề do dự nhảy xuống. Trình Kiệt ôm cô vào lòng, cô gái nhỏ mềm mại thơm tho bám ở trên cổ anh, tóc xoăn rũ ở bên tay có chút ngứa, mùi hương hoa sơn chi quen thuộc mê người.
Anh Đào nâng vành mũ lên, đôi mắt hạnh thủy nhuận đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của anh.
Bên kia tường truyền tới đoạn hội thoại đầy tiếc hận, đám người kia cho là Trình Kiệt đã chạy thoát rồi, cho nên cũng không có đuổi theo nữa.
Sau khi đám người đi xa, Anh Đào lập tức đẩy anh ra: “Cho tôi xuống.”
Bàn tay Trình Kiệt đỡ ở chân cô, bàn tay anh rất lớn, cơ hồ có thể nắm được cả đùi của cô.
Nhiệt độ cơ thể của anh cao, mà cô chỉ mặc một cái váy mỏng, có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm trong lòng bàn tay anh.
Anh Đào chưa từng thân mật với người đàn ông nào như vậy, nói không khẩn trương là giả.
Trình Kiệt vốn cũng không tính chiếm tiện nghi của cô, nhưng nhìn đến đôi mắt trốn tránh của cô, bỗng dưng nổi lên tâm tư xấu xa.
Anh cố ý nâng cô lên cao, làm mặt cô cách mình ngày càng gần, nếu không cách một lớp khẩu trang thì cơ hồ bọn họ có thể hôn nhau luôn.
Chóp mũi Trình Kiệt chống lên mặt cô, Anh Đào lập tức ngửa ra đằng sau, anh thuận thế đem cô ấn ở trên tường, ánh mắt bỡn cợt cười xấu xa, “Không muốn cho tôi ôm tới vậy sao?”
“Không thích hợp.”
“Trai chưa cưới nữ chưa gả, em nói xem chỗ nào không thích hợp?”
Anh đổi thành một tay ôm cô, tay kia vươn lên kéo khẩu trang của cô xuống.
Nhìn gương mặt cô ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, rất có tính xâm lược đảo qua đôi mắt cô, lông mày, mũi và môi.
Anh Đào nhìn thấy anh nuốt hầu kết, rất ít khi khẩn trương cũng bắt đầu trở nên nóng vội, cô rũ hàng mi dài xuống: “Tôi nói ròi, tôi đã có bạn trai, sắp kết hôn.”
Trình Kiệt bị cô chọc tức tới bật cười.
Anh nhìn xuống: “Vị hôn phu đúng không?”
“Ừ.”
“Được.” Trình Kiệt rốt cuộc cũng buông cô xuống.
Anh Đào muốn chạy, bỗng nhiên bị Trình Kiệt nắm cằm, bị bắt nhìn anh.
Anh ngoài cười trong không cười: “Vậy tôi đây làm tiểu tam vậy.”
Anh Đào:?
Anh Đào rất ít khi lộ ra vẻ mặt không biết nói gì.
Hai chữ tiểu tam từ miệng Trình Kiệt phát ra làm cho cô có chút khiếp sợ.
“… Không được, tôi với anh ấy rất yêu nhau, anh không so được.”
Trình Kiệt cảm thấy cô đúng là biết nói dối.
Nếu không phải biết cô căn bản không có người yêu, anh còn không biết mình có bị mấy lời này làm cho tức đến hộc máu mà chết không nữa.
“Dụ Anh Đào, em đúng là giỏi.” Cho dù biết là giả, nhưng ngữ khí của anh vẫn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Anh Đào nhấp môi: “Cảm ơn.”
“…”
Anh Đào sửa sang lại đầu tóc cùng quần áo hỗn loạn, Trình Kiệt cũng đã bình tĩnh lại.
Anh Đào cho rằng anh sẽ bị mình chọc tức đến nổi trận lôi đình quay đầu đi, không nghĩ tới anh lại cúi đầu, yên lặng đẹp sợi dây ở eo cô thắt thành một cái nơ hình con bướm.
“… Đi đâu cho chó hoang ăn?”
“Anh không về sao?”
Trình Kiệt nhìn chằm chằm đôi mắt tràn ngập nghi hoặc của cô, cười lạnh: “Đừng tưởng bỏ.”
Mấy cô gái khác chỉ ước gì có thể ở bên cạnh anh, nhưng tới Anh Đào, anh lại chỉ có thể dùng loại lời này nói lại cô.
Rõ ràng chính mình muốn ở lại, lại chỉ có thể khẩu thị tâm phi mà mạnh miệng.
Tâm tình của Trình Kiệt rất xấu, lấy bật lửa ra ấn lên ấn xuống.
Anh Đào đi trước dẫn đường, dẫm lên bóng cây đi vào một ngõ nhỏ mọc đầy cỏ dại.
Âm thanh bật lửa của Trình Kiệt có chút bất ngờ.
Anh Đào bất đắc dĩ quay đầu lại: “Anh sẽ dọa tới chúng nó.”
Trình Kiệt lười biếng liếc Anh Đào một cái, bình tĩnh cất bật lửa đi.
“Đưa bánh mì cho tôi.” Cô vươn tay ra, bàn tay trắng nõn dưới ánh mặt trời như phát sáng, Trình Kiệt hơi hoảng hốt, liếm đôi môi khô khốc, cầm bánh mì đưa qua.
Anh Đào cầm bánh mì đi vào bên trong, quả nhiên có hai con chó hoang đang phe phẩy đuôi đi ra, nhìn vừa bẩn vừa gầy.
Trình Kiệt nhíu mày, sợ chúng nó cắn người, muốn đem Anh Đào kéo ra phía sau.
Hai con chó nhỏ chỉ đi quanh Anh Đào hai vòng, cũng không có cọ cô.
Anh Đào đem bánh mì chia cho chúng nó, nhìn chúng ăn xong rồi mới gọi điện cho trạm cứu trợ động vật.
Trình Kiệt vẫn luôn dựa vào tường nhìn cô nói chuyện với nhân viên công tác ở trạm cứu trợ.
Anh đã sớm đội mũ và đeo khẩu trang lên, đối phương không có nhận ra anh.
Chờ người ở trạm cứu trợ đem mấy con chó hoang đi xong, Trình Kiệt mới hỏi: “Sao em biết ở chỗ này có chó hoang?”
“Lúc tan tầm về nhìn thấy, gần đây có rất nhiều, lúc gặp được thì sẽ gọi điện thoại cho trạm cứu trợ, hy vọng có thể có người hảo tâm nhận nuôi chúng.”
“Sao em không nuôi?”
Anh Đào ngẩn người, cô kỳ thật từng nuôi qua, có chó có mèo, còn có cả rùa đen với cá, mà tất cả các con vật cô nuôi Trình Kiệt đều đã gặp qua.
Trước khi ra nước ngoài, cô vốn định đem chúng giao cho người nhà chăm sóc, nhưng mọi người đều rất bận, Anh Đào đành phải đem chúng đến viện phúc lợi vật nuôi, hiện tại hẳn là đã sớm được nhận nuôi rồi.
Mà cô của hiện tại, càng không thích hợp nuôi vật nuôi. Một người sống còn không biết có thể qua ngày mai không như cô thì không nên có bất kì liên hệ gì với nhưng sinh vật có tình cảm, một khi rời đi sẽ quá mức tàn nhẫn.
Cảm giác được cảm xúc của cô biến hóa, Trình Kiệt không tiếp tục đề tài này nữa, đứng dậy đi ra ngoài, “Đi ăn cơm.”
Anh Đào không có đuổi theo, dừng ở tại chỗ nhìn bóng dáng anh, ánh mắt lộ ra chút hoài niệm. Cũng chỉ có ở thời điểm anh không nhìn thì cô mới có thể lộ ra biểu tình như vậy.
Trình Kiệt như có cảm giác quay đầu lại, phát hiện Anh Đào còn đứng ở đó.
Ngõ nhỏ âm lãnh ẩm ướt, trên mặt đất rải đầu lá cây vàng khô, bức tường cao cao ngăn trở ánh mặt trời, bóng dáng của Anh Đào có vẻ cô đơn.
Trình Kiệt nhíu mày, tâm bỗng nhiên thắt lại. Không hiểu sao có loại ảo giác, hình như đã nhiều năm rồi cô vẫn lẻ loi một nhìn như vậy.
“Không đi?”
“Vẫn là thôi đi.”
Anh Đào cong môi cười nhạt: “Anh nổi tiếng như vậy, đi tới đâu cũng bị chụp.”
Trình Kiệt trầm mặc trong chớp mắt: “Em không biết là còn có thứ gọi là phòng riêng à?”
Không chờ Anh Đào trả lời, anh giống như không kiên nhẫn đưa ra phương án giải quyết: “Tới nhà hàng ít người không phải là được rồi sao?”
“Anh không hiểu ý tôi rồi.”
Anh Đào nói: “Tôi không muốn ăn cơm với anh.”
Trình Kiệt: “…”
Cô dùng thanh âm ôn nhu nhất nói ra lời từ chối tàn nhẫn nhất, giống như một con dao mềm dẻo, nhìn không có bất kì lực công kích gì, kỳ thật lại là thứ đả thương người nhất.
Trình Kiệt có chút buồn cười, rồi lại cười không nổi, giọng nói giống như bị nghẹn bởi cát, ngăn chặn dây thanh quản của anh, chỉ có chính anh mới có thể cảm giác được lồng ngực chấn động cùng đau xót.
“Tùy em, tôi cũng không có ý tứ muốn ở chung với em.” Nhún vai, anh tỏ vẻ không sao cả.
“Vậy anh còn tới tìm tôi làm gì?”
“…”
Vạch trần không lưu tình như thế, làm anh thoạt nhìn giống như trò hề.
Ngữ khí Trình Kiệt rét run: “Em rất đắc ý phải không?”
“Không có, chỉ muốn nhắc nhở anh bảo trì khoảng cách với tôi.”
“Bảo trì khoảng cách đúng không!” Anh thật sự là bị cô làm cho tức giận, Anh Đào chưa từng thấy qua bộ dáng này của anh. Rõ ràng hung ác tới mức hận không thể đi qua bóp chết cô, lại chỉ có thể tự mình chịu đựng, nghẹn khuất muốn chết, không thể nề hà lại không thể tự kiềm chế, cuối cùng là giận đến mức chỉ nói ra được một chữ, “Được.”
Sau khi Trình Kiệt rời đi, Anh Đào một mình quay về, đã tốn mất hai mươi phút. Một trận lăn lộn này làm cô chưa kịp ăn cơm trưa đã phải chạy về đoàn phim.
Còn chưa vào cửa lớn, một chiếc Bentley màu xám đã từ bên trái lái tới đây dừng trước mặt cô. Cửa sổ xe hạ xuống, Trình Kiệt lạnh mặt từ bên trong ném ra một cái túi lớn đồ ăn vào trong ngực cô, đều là thứ cô thích ăn.
“Bảo trì khoảng cách rồi, tôi không có chạm vào em.”
Anh Đào: “…”
**
Cho dù đám người kia không chụp được mặt Anh Đào thì cũng đã quay được video Trình Kiệt ôm cô chạy, đăng lên mạng cũng đủ khiến mọi người bùng nổ.
Việc đối tượng Trình Kiệt chúc mừng sinh nhật rốt cuộc là Hướng Giai Giai hay là cô gái không biết tên kia đã sắp trở thành điều khó hiểu nhất giới giải trí rồi.
Manh mối duy nhất chỉ có cửa hàng bán hoa tên là Hoa Anh Đào mộng mơ kia mà thôi, vì thế mỗi ngày người tới canh ngoài cửa hàng ngày càng nhiều.
Nhưng trước sau không có ai phát hiện ra thân phận của Anh Đào.
Ngay khi huấn luyện chỉ còn lại có ba ngày, tâm tình Anh Đào cuối cùng cũng có thể thả lỏng chút.
Trên lớp tuy rằng cô không nhìn về phía Trình Kiệt, nhưng lại có thể cảm giác được nơi đó tản ra một loại khí thế lạnh lẽo.
Từ lần trước yêu cầu anh “bảo trì khoảng cách”, bọn họ đã hai ngày không nói chuyện rồi.
Hôm nay nói xong phần trọng điểm, Anh Đào không nhanh không chậm tắt máy tính đi, “Mọi người vất vả rồi, tan học thôi.”
“Bác sĩ Dụ không ở lại đoàn phim ăn cơm trưa sao? Huấn luyện sắp kết thúc rồi, sau này gặp mặt sẽ rất khó khăn, mấy ngày nay cô ở lại với mọi người chút đi.” Trương Nguyệt Sân tuy lớn hơn Anh Đào một tuổi, nhưng đặc biệt biết làm nũng, chắp tay trước ngực khẩn cầu tha thiết vô cùng đáng thương, Anh Đào không thể nói ra được lời từ chối.
“Được.”
Vương Hoa San cũng đi qua: “Cùng nhau đi đi?”
Anh Đào nói: “Các cô đi trước đi, tôi đi toilet đã.”
“Được, vậy cô nhanh lên nhé.”
*
Anh Đào từ trong toilet ra gặp được Trình Kiệt.
Anh dựa lưng vào tường chặn con đường duy nhất cô sẽ đi qua, rũ mi ấn bật lửa, trong miệng nhẹ ngậm một điếu thuốc, bật lửa ấn tới ấn lui cũng không châm. Tóc hỗn độn, vài sợi rũ ở trên mi mắt anh lãng, gãi đúng chỗ ngứa lại lười biếng.
“Phiền anh nhường đường chút.”
Trình Kiệt nhấc mi mắt lên, đôi mắt bị tóc mái che khuất nhìn Anh Đào nhẹ híp lại.
Hai ngày nay cô hoàn toàn coi anh là không khí, nhưng Trình Kiệt lại luôn để ý tới cô, để ý tới hôm qua cô xõa tóc, mặc váy màu hồng nhạt, dịu dàng động lòng người. Để ý tới ngày hôm nay cô không trang điểm, một cây trâm đem tóc quấn lên, thanh lãnh xuất trần như một bức họa.
Trình Kiệt dựa vào tường không nhúc nhích, ngữ khí lười biếng: “Không cho thì sao?”
Anh Đào trầm mặc một cái chớp mắt, chuẩn bị từ kẽ hở duy nhất lách qua, cô nghiêng người tận lực không đụng tới đầu gối của anh.
Trình Kiệt nhìn động tác cẩn thận của cô, tức tới cười lạnh, đầu lưỡi đẩy đẩy điếu thuốc trong miệng, bỗng nhiên ôm lấy eo cô xoay người đè ở trên tường.
Anh Đào ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của anh.
“Dụ Anh Đào, em căn bản có phải không có tim”
Thanh âm áp lực khẽ run, anh ghé ở bên tai cô, cắn răng từng chữ một lạnh giọng hỏi: “Có phải em cảm thấy anh giống như một thằng hề?”
Anh thật sự không chịu được bị cô ngó lơ, không biết là do phẫn nộ hay là do sợ hãi, bàn tay ấn ở trên eo cô dùng rất nhiều sức.
Anh Đào đau đến mức không phát ra được âm thanh, chỉ có thể tận lực đẩy anh ra, chỉ là cô không thể so với Trình Kiệt được, anh căn bản không cảm giác được cô đang giãy giụa.
“Dụ Anh Đào.”
Thanh âm anh thấp xuống: “Em đừng nhẫn tâm như vậy.”
Trình Kiệt không nhìn biểu tình của cô cho nên không biết là cô đau.
Anh chôn mặt trong cần cổ cô, môi dán vào xương quai xanh thon gầy, thực nhẹ thực nhẹ mà hôn, nhẹ đến mức không bị cô phát hiện ra.
“Được không?”
“… Buông ra.”
Trình Kiệt cứng người.
“Trình Kiệt, anh buông tôi ra trước.”
Thanh âm cô yếu ớt mềm nhẹ, Trình Kiệt buông cô ra, nhìn thấy Anh Đào đau đến tái mặt, giữa mày nhíu lại, đuôi mắt ướt át, bộ dáng giống như vừa bị bắt nạt xong.
Trình Kiệt không rõ là sai ở bước nào, sao cô lại khó chịu như vậy?
Anh mờ mịt vội vàng ôm lấy mặt cô, căn bản không dám dùng sức nữa, thật sự rất cẩn thận.
“Sao thế?”
Anh Đào không nói chuyện.
Trình Kiệt chú ý tới cô đang che eo, không màng việc cô phản đối liền xốc áo cô lên, nhìn thấy hai vết ngón tay ứ bầm ở trên eo cô.
Anh Đào thẹn thùng muốn đẩy tay anh ra.
Trình Kiệt không buông, bình tĩnh chăm chú nhìn vết bầm ứ trên làn da non mịn của cô, bỗng nhiên nắm lấy tay cô cho mình hai bạt tai.
Anh Đào bị dọa ngốc: “Anh làm cái gì thế?”
Trình Kiệt cho rằng làm như vậy có thể giảm bớt chút cảm giác khó chịu, nhưng căn bản không có, đau lòng muốn chết.
“Em nói xem tôi hôn nơi đó một cái thì có phải sẽ không đau nữa không?” Anh thế nhưng còn hỏi rất nghiêm túc.
Anh Đào biết anh có thể làm ra được việc này, lập tức dùng hết toàn lục đẩy anh ra xa hai bước.
Trình Kiệt ổn định thân thể, rũ mắt cười: “Bác sĩ Dụ xấu hổ sao?”
Anh Đào chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, ánh mắt cảnh cáo.
Trình Kiệt khẽ liếm môi, cười cười lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ.
“Đền cho em.”
Hộp quà kia là một cái cài áo hình Anh Đào, được làm bằng châu báu định chế, giá cả xa xỉ.
Anh đem kim cài áo cài lên ngực cô, đầu ngón tay nhẹ vuốt: “Rất hợp.” Tầm mắt lại nhịn không được dừng ở nơi no đủ của cô.
Trong lúc vô tình Anh Đào liếc thấy dục vọng trong mắt anh, theo bản năng che mắt anh lại.
Trình Kiệt nhẹ giọng cười: “Em che mắt tôi làm gì?”
“Đây là bảo trì khoảng cách mà anh nói?”
Anh Đào cho là bảo trì khoảng cách tức là gặp mặt coi như không quen biết, quân tử chi giao nhạt như nước, nhưng đối với Trình Kiệt mà nói thì hình như không phải vậy.
“Tôi đương nhiên có bảo trì.” Anh bỗng nhiên đem bàn tay đang che mắt mình kéo xuống giam trong lòng bàn tay, một bước đã bức Anh Đào không còn đường lui.
Anh cúi người nhìn chăm chú gương mặt không tỳ vết của cô, phát hiện cô có chút khẩn trương. Tiếng cười trầm thấp, càng thêm trêu chọc, “Đây mới là gần gũi, hiểu không, bác sĩ Dụ.”
Anh Đào bình tĩnh đối diện với khuôn mặt anh lãng gần trong gang tấc này vài giây, sau đó nhàn nhạt đẩy anh ra.
Trình Kiệt nhẹ liếc xem bóng dáng cô rời đi.
Anh không đuổi theo, nhớ tới vết ứ bầm trên eo cô, đi tới tiệm thuốc bên ngoài.
Lúc anh trở về, nhà ăn đã chuẩn bị xong đồ ăn trưa, Anh Đào cùng Trương Nguyệt Sân với Vương Hoa San ngồi một bàn.
Trình Kiệt mới từ đằng sau Anh Đào vòng qua, Vương Hoa San đã rất thức thời nhường vị trí.
Trình Kiệt không khách khí, ngồi ngay bên phải Anh Đào.
Cô nghiêm túc ăn cơm, không nhìn về phía anh.
Trình Kiệt liếc thấy trên ngực cô trống rỗng, kim cài áo đã biến mất không rõ tung tích.
Anh dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe thấy hỏi: “Kim cài áo đâu?”
“Vứt rồi.”
“…?”
Thần thái cô lạnh nhạt, đúng là thực sự có khả năng làm được việc này.
Trình Kiệt tức khắc có điểm nén giận, lúc ấy anh cố tình đứng bên ngoài toilet đợi cô, chính là để đưa cho cô thứ này.
Đây là đồ anh tự tay thiết kế, tự mình chọn chất liệu, tự mình đi tới phòng thiết kế của bạn bè làm ra.
Anh làm ra rất nhiều cái hỏng, thật vất vả mới làm ra được một cái xinh đẹp nhất, cô liền ném đi!
Lạnh lùng nhìn chằm chằm cô hồi lâu, Anh Đào cũng không bị ảnh hưởng chút nào, vô cùng vững vàng bình tĩnh ăn cơm.
Trương Nguyệt Sân cùng những người khác thật ra lại bị dọa tới mức thở mạnh cũng không dám, đồ ăn cũng không dám gắp, cúi đầu đếm hạt gạo trong bát, thỉnh thoảng lại trộm ngắm hai người họ.
Trình Kiệt thấy cô ăn rất chậm, cười lạnh, dùng đũa gắp một miếng súp lơ mà cô ghét bỏ vào trong bát cô, “Bác sĩ Dụ hình như có chút kén ăn, này không tốt lắm đâu.”
Kỳ thật không phải cô kén ăn, chỉ là từ nhỏ cứ ăn súp lơ vào là sẽ nôn, Trình Kiệt biết, cho nên anh đang cố ý.
Anh Đào trầm mặc nhìn súp lơ trong bát, gắp lên muốn ăn, Trình Kiệt lại bỗng nhiên dùng đũa hất ra.
Anh chỉ muốn cô chú ý tới mình một chút, không nghĩ tới cô lại không nghĩ tới bản thân như vậy.
Được.
Cô đủ tàn nhẫn.
Trình Kiệt thật sự phục cô!
Mọi người tuy rằng xem không hiểu thâm ý giữa hai người, nhưng từ biểu tình âm trầm như tích ra nước của Trình Kiệt thì có thể phân tích được, anh giống như thua cuộc.
Cơm nước xong, Trình Kiệt mạnh mẽo kéo Anh Đào vào trong phòng nghỉ của mình.
Văn Chính thậm chí còn rất chân chó đóng cửa cho bọn họ.
Anh Đào: “…”
Phòng nghỉ của đoàn làm phim rất đơn giản, mỗi diễn viên đều có một phòng riêng biệt, nhưng bởi vì Trình Kiệt là người có địa vị to nhất ở đây cho nên phòng nghỉ cũng là lớn nhất.
Đây là lần đầu tiên Anh Đào vào trong phòng nghỉ của diễn viên, phát hiện không khác biệt lắm so với phòng trong khách sạn, đồ vật cơ bản trong nhà đều có, nơi này của Trình Kiệt thậm chí còn có thể nấu cơm, từ cách bố trí cho thấy được đoàn phim rất coi trọng anh.
Trình Kiệt đem thuốc mua được lấy ra, là một dạng thuốc mỡ bôi.
“Qua đây ngồi.”
Anh Đào nói: “Tôi tự mình làm.”
Trình Kiệt bất chợt nhìn cô, Anh Đào cong môi cười nhạt.
Anh thật sự phục cô, mặc kệ anh làm như thế nào, ra vẻ lãnh đạm hay là giả vờ hung dữ, cô đều sẽ không sợ hãi, còn cười được với anh.
“Vén áo lên.”
Anh Đào không nhúc nhích.
Trình Kiệt cười như không cười: “Muốn tôi tới?”
Thấy cô vẫn bất động như cũ, Trình Kiệt gật đầu: “Được.” Sau đó liền duỗi tay muốn chạm vào eo cô.
Anh Đào nghiêng người né qua, “Tôi tự mình bôi là được, anh quay qua chỗ khác đi.”
“Em cảm thấy có khả năng đấy sao? Đây là thuốc tôi mua.”
“…”
Anh Đào ôn nhu hỏi: “Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho anh.”
“Không bán.”
Anh Đào liền lắc đầu: “Vậy tôi không bôi nữa.”
“…”
Trình Kiệt cảm thấy mình sắp bị cô làm cho tức chết.
“Em sợ tôi chạm vào em như vậy?”
“Ừ.”
“Tôi có thể ăn em sao?” Anh nhíu mày, lệ khí dày đặc.
Anh Đào trầm mặc mím môi, đang định chạy, Trình Kiệt liền chặn kín đường đi của cô, lung tung nhét thuốc vào ngực cô, “Được, tự em bôi.”
“Anh không được nhìn.”
Trình Kiệt bị hành cho tức đến giữa mày phát đau, “Ai nhìn là cháu nội*.”
*Một câu chửi, như kiểu ai nhìn là con chó bên mình ý
“…”
Anh Đào ngồi trên sofa phía sau anh chậm rãi vén áo bên hông lên, vết ứ bầm trên làn da đã chuyển sang màu tím.
Cô xé mở tăm bông chấm lấy chút thuốc mỡ rồi bôi lên nơi bị tím.
Cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, các diễn viên trong đoàn phim liên tiếp ngã nhào trên mặt đất, thì ra mọi người đều ở ngoài cửa nghe lén.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Anh Đào còn chưa kịp kéo áo xuống, Trình Kiệt nhìn thấy eo nhỏ của cô lộ ra bên ngoài, nhanh chóng cầm áo khoác trên ghế khoác lên trên người cô.
Trương Nguyệt Sân cầm đầu các diễn viên vừa nhìn thấy sắc mặt lạnh như có thể kết băng của Trình Kiệt liền vội vàng bò dậy chuồn ra ngoài, còn thay bọn họ đóng cửa lại.
Phòng nghỉ yên lặng được hai phút.
Trình Kiệt lấy áo khoác trên người Anh Đào ra, một lần nữa dùng tăm bông chấm lấy thuốc mỡ, chuẩn bị xốc áo cô lên, Anh Đào lại đè tay anh lại.
Trình Kiệt liếc cô một cái, không cho cự tuyệt nhấc một góc lên, cũng chỉ có một góc, không xem quá nhiều.
Thời điểm bôi thuốc, anh nửa quỳ ở trên mặt đất, nghĩ đến bộ dáng kêu đau của cô, trong lòng nặng trĩu lại khó chịu.
Động tác anh rất nhẹ, tận lực không làm đau cô, khẩn trương đến mức cắn chặt hàm răng.
“Không phải anh nói không xem sao? Còn nói ai xem là cháu nội nữa.”
Trên tay Trình Kiệt dừng một lát, mặt không biểu cảm nâng mắt lên, phi thường có khí thế co được dãn được: “Tổ tông, bà cô nhỏ, vừa lòng em chưa? Ngậm miệng lại được không? Để cháu nội hầu hạ em.”
“…”
**
Trình Kiệt thản nhiên như vậy làm Anh Đào chuẩn bị không kịp.
Thẳng đến khi về đến nhà, cô vẫn còn đang chìm đắm trong sự ôn nhu được anh bôi thuốc.
Biết rõ không thể luân hãm, nhưng vẫn nhịn không được duỗi tay sờ bên hông.
Màn đêm buông xuống, Anh Đào đem nội dung huấn luyện mấy ngày cuối soạn lại thật tốt xong, mới từ trong túi lấy ra kim cài áo Trình Kiệt đưa.
Cô đương nhiên sẽ không vứt nó đi, sao có thể chứ?
Anh đào lấy một cái rương nhỏ trong ngăn kéo ra. Bên trong có rất nhiều kỷ niệm lúc ở trấn Cố Thủy, nói đúng ra là kỷ niệm với Trình Kiệt.
Có món đồ chơi mua được từ anh, có cái kẹp tóc anh tặng, vòng cổ vòng tay, còn có những đồ vật linh tinh vụn vặt, hiện tại lại nhiều thêm một cái kim cài áo.
Anh Đào đem kim cài áo cất vào hộp, nhẹ nhàng vuốt ve đồ bên trong.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, lúc rời khỏi thế giới này, thứ duy nhất cô mang đi chỉ có chiếc hộp ký ức này thôi.
“Cộc cộc cộc”
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên làm cho Anh Đào hoàn hồn lại, khóa kỹ rương nhỏ cất đi xong, cô đi ra mở cửa, liền thấy Kỷ Dạng đang bối rói đứng ở bên ngoài.
“Trưa mai tôi thi đấu, chị có đi xem không?”
Kỷ Dạng là ngôi sao sáng trong giới thể thao, năm kia đã tiến vào trong đội tuyển quốc gia, bởi vì tướng mạo xuất chúng và thực lực không tầm thường, cho nên cũng có một đám fans ở trên mạng ủng hộ.
Cậu đưa qua một tấm vé: “Cha tôi với dì Dụ cũng sẽ đi.”
Anh Đào cười tiếp nhận: “Chị sẽ đi.”
Cậu lại lấy ra một tấm nữa: “Người yêu cũ của chị có đi không? Tấm này là cho anh ta.”
“…”
Anh Đào bất đắc dĩ: “Đừng cứ mở miệng là treo mấy cái chữ người yêu cũ này chứ.”
“Được rồi.” Cậu cất vé đi: “Xem ra chị không muốn anh ta tới.”
Cảm giác được cô không có hứng thú lắm, Kỷ Dạng bỗng nhiên nói: “Kỳ thật tôi cảm thấy người trong giới giải trí rất phức tạp, trong đội tôi có vài tên vừa cao vừa đẹp trai, để tôi giới thiệu cho chị nhé?”
Anh Đào thật sự không nghĩ tới cậu sẽ nói tới vấn đề này, “Người trong đội em chắc là cũng không lớn hơn em là bao đi, năm nay chị đã 25 rồi.”
“Thế thì sao chứ, chị với tôi đi cùng nhau có ai cảm thấy chị là chị tôi đâu? Lại nói, bây giờ nam sinh thể thao đều thích chị gái.”
Anh Đào khó có được trêu chọc: “Em cũng thích?”
Không khí trở nên nhẹ nhàng, Kỷ Dạng nhún vai: “Tôi thích em gái ngọt ngào.” Sau đó liền liếc cô một cái: “Bác sĩ Dụ, không phải tôi nói, người thanh tâm quả dục giống như chị, đàn ông sẽ không thích đâu.”
“Không phải, anh Kiệt.” Cùng lúc đó, Văn Chính vừa mới lo xong công chuyện ngày hôm nay cho Trình Kiệt, nghi hoặc hỏi: “Bác sĩ Dụ không phải kiểu anh thích mà nhỉ, không phải anh thích mấy em gái ngọt ngào sao?”
Trình Kiệt nằm phía sau xe bảo mẫu, vành mũ che khuất mặt, thoạt nhìn giống như đang ngủ, kỳ thật căn bản cũng không có ngủ. Lúc này anh vẫn còn nhớ tới cái eo nhỏ của Anh Đào. Trắng như tuyết, sờ lên trơn trượt lại ấm áp, trách không được hơi dùng chút lực là đã thành như vậy.
“Anh Kiệt, anh Kiệt?”
Trình Kiệt cười: “Tôi mẹ nó thích yếu đuối.”
Trước đây anh thích em gái ngọt ngào là bởi vì Dụ Anh Đào ngọt, hiện tại thích yếu đuối cũng là vì Dụ Anh Đào, anh không phải thích loại hình nào đó mà là thích Dụ Anh Đào.
Văn Chính nói thầm: “Anh thích người như vậy sao? Bác sĩ Dụ nhìn không có yếu đuối mà.”
“Cậu thì biết cái gì.” Anh tâm tình tốt cười mắng một câu, Trình Kiệt đẩy mũ ra xem ngón tay của mình. Vê vê, giống như có thể cảm giác được mình đang chạm vào làn da mềm của cô. Nhịn không được nhớ, muốn hôn cô một cái, xem môi cô có phải cũng sẽ sưng lên hay không?
Thời điểm không khống chế đang suy nghĩ, thân thể cấm dục đã lâu đột nhiên có phản ứng, trong lòng Trình Kiệt mắng chửi một câu.
Sau khi về nhà anh lập tức vào phòng tắm, cho nước chảy mạnh nhất, nháy mắt đã ướt đẫm tóc cùng toàn thân.
Anh cởi quần áo, tùy ý để dòng nước chảy xiết hắt ở trên hầu kết, bọt nước lướt qua cơ bụng đồi núi phập phùng.
Một mình ở trong phòng tắm ngây người tận hai tiếng, cảm giác vẫn không khá hơn.
Trình Kiệt đột nhiên đi ra, khuôn mặt trầm xuống gọi điện thoại cho Anh Đào.
Anh Đào đã đi ngủ, bị điện thoại đánh thức, nhìn thấy dãy số quen thuộc, cô do dự một lát cuối cùng vẫn ấn nghe.
“Alo?”
“Nói chuyện.” Thanh âm anh khàn khàn, có loại gợi cảm nói không rõ.
Anh Đào ngẩn người: “Nói gì cơ?”
“Nói gì cũng được.”
Anh Đào cứ cảm thấy đêm nay anh có chút kỳ quái: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Trình Kiệt cười một tiếng: “Em đoán xem?”
Anh thúc giục: “Gọi tên của anh.”
“… Trình Kiệt?”
“Gọi lại đi!”
“…”
Anh Đào không biết anh đang làm gì, nhẫn nại tính tình, ôn nhu dỗ dành: “Đừng nháo.”
Trình Kiệt nhắm mắt lại thật mạnh.
Một lúc lâu sau, Anh Đào nghe được tiếng nói khàn khàn lười nhác của anh: “… Em thực sự luôn có cách đối phó tôi.”
Giống như trách cứ, lại giống như tất cả đều thỏa hiệp nhận thua.
**
Ngày hôm sau, giữa trưa trận bóng mới bắt đầu, Anh Đào đi theo Dụ Lệ An với Kỷ Lương tìm được vị trí của mình. Trận này là trận giữa đội Hoài Thành với đội Vĩnh An, Kỷ Dạng là chủ tướng tiên phong của đội Hoài Thành.
Là ngôi sao sáng trong giới thể thao, mỗi một trận bóng của anh đều thu hút được sự chú ý rất lớn, hiện trường còn có truyền thông tới phát sóng trực tiếp, thậm chí còn có rất nhiều fans lôi kéo biểu ngữ tới cổ vũ cho cậu. Thính phòng sân vận động chật ních, người hâm mộ không thể tới tận nơi xem trực tiếp liền ôm điện thoại xem qua livestream, trong đó bao gồm cả Văn Chính.
Trình Kiệt đi qua bên cạnh hắn liếc nhìn điện thoại một cái, nhìn thấy Kỷ Dạng thì nhướng mày, “Kỷ Dạng?”
“Anh Kiệt quen cậu ta sao? Đây là minh tinh nổi tiếng nhất trong giới thể thao hai năm gần đây đó!”
Trình Kiệt rất ít khi chú ý tới giới giải trí, càng đừng nói tới giới thể thao.
Bởi vì Dụ Anh Đào, anh không tới phòng nghỉ ngủ, khác thường ở lại cùng Văn Chính xem phát sóng trực tiếp.
Trận bóng rất nhanh đã bắt đầu, trên sân thi đấu, Kỷ Dạng là người nổi bật nhất, mỗi lần chạm được bóng đều sẽ khiến cho cả hội trường gào thét chói tai.
Tuy rằng Kỷ Lương đối với cậu rất nghiêm khắc, nhưng loại thời điểm này vẫn sẽ tự hào về con trai, Dụ Lệ An cũng xem rất hăng say, mỗi lần Kỷ Dạng vào bóng đều sẽ kích động vỗ tay. Người bình tĩnh nhất có khả năng là Anh Đào, ánh mắt cô rất bình thản nhìn thiếu niên đổ mồ hôi trên sân đấu, chỉ cảm thấy bộ dáng này của Kỷ Dạng cực kỳ giống Trình Kiệt đã từng khinh cuồng không ai bì nổi năm xưa.
Thi đấu kết thúc, Kỷ Dạng mang theo toàn đội chiến thắng không ngoài dự đoán.
Kỷ Dạng ra sân nghỉ ngơi, vừa mới cầm lấy khăn lông lau mồ hôi thì đã có một cô gái xa lạ đưa một chai nước qua cho cậu.
Đối phương là một cô gái có diện mạo điềm mỹ, giống như có chút quen mắt, suy nghĩ một lát mà nghĩ mãi không ra.
Kỷ Dạng không nhận nước của cô ấy.
Cố Cảnh có chút mất mát.
“Bạn học Kỷ, tớ có một số chuyện muốn hỏi cậu.”
Bạn học Kỷ?
Bọn họ là bạn học?
Kỷ Dạng uống nước xong nhìn cô ấy.
Cố Cảnh hít sâu, lấy hết can đảm hỏi: “Cậu có bạn gái chưa?”
“Rồi.”
Cố Cảnh ngẩn người, mất mát tới mức lệ đảo quanh tròng.
Kỷ Dang không có chút nào gọi là mềm lòng: “Cậu đợi tý, tôi gọi điện thoại cho chị ấy.”
Anh Đào nhận được điện thoại của Kỷ Dạng, cậu bảo cô đi qua.
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Anh Đào cũng không có từ chối.
Truyền thông khiêng thiết bị qua chuẩn bị phỏng vấn Kỷ Dạng.
Anh Đào mới vừa đi tới bên người Kỷ Dạng, cậu đã chỉ vào cô nói với Cố Cảnh: “Đây là bạn gái tôi.”
Anh Đào: “…”
Một màn này được phóng đại trên màn hình lớn của sân vận động, người xem toàn trường vì chuyện này mà oanh động.
Xem phát sóng trực tiếp, Trình Kiệt:?
Đệch.
Điên rồi à?