Trì Tuyết ngồi trong phòng tối, trăng trên cao phủ một lớp bạc trên những song cửa. Trì Tuyết không nhớ mình đã ngồi ở đây bao lâu, càng không biết mình bị bắt đến đâu. Điều cuối cùng cô biết được, là chuyện này có liên quan đến Mattea. Cánh cửa rung lên, tiếng lọc cọc đưa Trì Tuyết về với hiện tại. Một người bước vào, bật đèn lên. Dĩ nhiên, kẻ giam giữ chẳng nghĩ cho người không thấy ánh sáng đã lâu như Trì Tuyết, đèn vừa sáng, Trì Tuyết đã nhắm tịt mắt lại, chỉ sợ ánh sáng đâm mù mắt mình.
Đến khi cô từ từ hé mắt, đã thấy một gã bặm trợn đứng nhìn mình. Quần áo lịch lãm trên người không phủ mờ được nét hung tàn trong đôi mắt hắn ta. Khi hắn vừa vào, hai bên đã dạt ra, nhìn Trì Tuyết không có chút tiếc thương nào.
Trì Tuyết đã ở đây lâu, mùi chua lè từ máu và nước lẫn vào nhau, mỗi cái nhấc tay, máu sẽ trượt dài trên vết thương. Vừa xót vừa đau.
“Cô em đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Giọng phổ thông tiêu chuẩn, như biết Trì Tuyết không phải người địa phương, gã nói rất chậm, vừa đủ chào đón. Trì Tuyết không đáp, ánh mắt không có lấy một tí cảm xúc, nhìn gã hay đám người đầy đủ trong tay gã, cũng chỉ như một cọng cỏ ven đường. Thành thật mà nói, người cứng đầu như Trì Tuyết gã đã thấy nhiều, người chịu được đòn roi của gã, cũng chẳng thiếu.
Mattea bước lên, bóp chặt quai hàm Trì Tuyết. "Cưng bị câm à?”
Đối lập với mùi chua của Trì Tuyết, Mattea có hương quế thoảng qua, Trì Tuyết tỉnh cả người. Đau đớn từ quai hàm truyền đến càng lúc càng đau, Trì Tuyết tránh đi, nhưng không rên lấy một tiếng.
Mattea bóp cằm cô đến mức nghe răng rắc, Trì Tuyết lúc này mới hơi nhướn mày. Như thể dây thần kinh của cô phản ứng quá chậm, đến giờ mới có cảm giác đau.
"Người đẹp, ở đây bao ăn bao ngủ, cô em chỉ cần vẽ vời qua ngày, có gì không hài lòng?”
Cằm Trì Tuyết tím tái, Mattea mới buông tay. Trì Tuyết lúc này mới thấy mùi máu tươi trong miệng, ra cô cắn phải lưỡi mình. Mattea nhìn thoáng sang Trì Tuyết, người phụ nữ rất đẹp. Khó mà tin được, toàn bộ bản vẽ của vũ khí trong tay Hoài Nam, đều bắt nguồn từ cô ta. Mattea muốn có được người, nhưng năm lần bảy lượt cô ta đều không đồng ý. Đã không đồng ý, thì nhốt lại đến khi đồng ý. Nếu nhốt lại vẫn ngang bướng... Mattea tôn sùng chủ nghĩa ăn không được thì đạp đổ, hắn chẳng chút lo lắng nào. Bọn đàn em bưng ghế ra, Mattea ngồi trên ghế cầm con dao găm.
“Cô em cảm thấy rơi vào tay tôi, không nói không rằng, sẽ thoát được hay sao? Tại sao không thuận theo? Lùi một bước trời cao biển rộng mà? Không phải sao?” Trì Tuyết biết tính của Mattea, cô không hy vọng tên này sẽ thả mình. Cho dù mình đồng ý, gã cũng sẽ có cách để tìm lợi ích trên người cô. Đã như
vậy, thái độ của cô chẳng quyết định được đòn roi cô phải chịu.
Nếu là trước đây, có khi Trì Tuyết sẽ tin vào thiện tâm của mỗi người. Còn bây giờ, cô chỉ tin vào chính mình. Cô đã không thoát được, vậy thì kết thúc ở đây, không việc gì phải cúi đầu trước ai.
Bởi vậy, trong mắt Trì Tuyết lời đe dọa của Mattea chẳng là gì. Mattea gặp nhiều người như vậy, chẳng lẽ không nhìn thấu được ánh mắt cô? Gã đưa mũi dao nhọn về phía nút áo của cô, dao đi đến đâu, nút áo bung ra đến đấy.
Trong ánh mắt của đám đàn em, gã nâng cằm cô lên. “Chọn đi. Một là thuận theo, đầu quân cho anh, hai là..."
Gã lướt sang nút áo mở quá nửa của Trì Tuyết. Vậy mà Trì Tuyết vẫn chỉ im lặng, như không thấy ánh mắt của những kẻ đứng sau. Như thể Trì Tuyết không sợ hãi việc sắp xảy ra, chỉ bình thản như đã chuẩn bị tâm lí từ lâu.
Mattea hơi nhướn mày, tự hỏi Red đào đâu ra của quý này đây.
“Đại ca, để em..." Một tên cười hề hề.
Mattea không bỏ sót bất cứ cảm xúc nào của Trì Tuyết, thậm chí cả cái chớp mắt cũng không. Cô càng lạnh nhạt, gã càng muốn biết gương mặt này đau đớn vặn vẹo sẽ thế nào. Mattea ngồi quỳ trước mặt cô, không để ý đến quần áo cô không còn chỉnh tề. Giọng nói thì thầm như ma quỷ bên tai cô.
"Có tay mà không biết dùng, để anh giúp cưng chặt đi."
Trì Tuyết chớp mắt, đêm đen không làm đôi mắt cô nhiễm bẩn, vẫn trong vắt như suối đầu nguồn. Mattea từng thấy nhiều ánh mắt, có bi thương, có phẫn uất, có đẹp đến nao lòng, có yếu đuối khiến người khác yêu thương. Nhưng ánh mắt như cô, gã lại chưa thấy lần nào.
Gã chợt nghĩ, đây phải là ánh mắt được bảo vệ để thấy toàn bộ cánh đẹp thế gian, chứ không phải sa vào hắc đạo. Khiến người khác muốn nhúng chàm, để toàn bộ phồn hoa rơi vào bi ai.
Gã đã chìm quá lâu trong vũng bùn này, quên mất cách thương hại một người. Đưa chân, đạp trên bàn tay Trì Tuyết. Và cuối cùng, gã thành công nghe thấy giọng rên đau đớn của Trì Tuyết.
Mattea đạp không chút nương tay, Trì Tuyết đau đến chết lịm, cô muốn ngất đi, nhưng không sao ngất được. Đầu óc cô tỉnh táo để cảm nhận từng cơn đau truyền đến... Trì Tuyết có cảm giác, tay cô xem như phế rồi.
Cũng chính lúc này, tiếng súng vang lên.
Mattea quay phắt, "Ai?"
Một loạt đạn cay rơi vào phòng, Mattea lùi lại. Nhìn về phía cửa ra. Một bóng đen vụt qua. Gã quay đầu hét lên.
"Đuổi theo."
Đám đàn em lục tục chạy ra, Hải Đăng mới nhấc song sắt ra. Hải Đăng ngồi ngoài quan sát, Trì Tuyết anh gặp không phải thế này. Thời gian qua cô đã biến mất đi đâu? Cuối cùng biến thành ra dáng vẻ thế này? Hải
Đăng hơi đăm chiêu, quyết định quan sát rất lâu.
Hải Đăng không có mấy thiện cảm với Trì Tuyết, kể từ năm năm trước, khi cô vứt bỏ con mình chạy theo Hoài Nam, anh đã mất hẳn thiện cảm với cô. Một người phụ nữ bỏ chồng bỏ con theo người khác, Hải Đăng cảm thấy chẳng việc gì phải cứu cô cả. Chỉ là, khi thấy Trì Tuyết không rên la, không cầu khẩn, bình tĩnh chấp nhận tất cả... Anh chợt thấy, nếu Trì Tuyết chết ở đây, thì quá dễ dàng cho cô ta. Kỷ Nhiên tìm cô lâu như vậy, có chết cũng phải chết dưới tay Kỷ Nhiên. Vì vậy, anh mới vút đạn khói vào trong.
Chỉ là anh không ngờ được, khi Mattea vừa đi, Trì Tuyết đang làm gục trên sàn mở mắt ra. Hải Đăng không vào nữa, nhìn cô từ từ bò dậy, hình như hai tay không còn cảm giác, nhưng vẫn có thể lần trên đất nẻ hơi cay.
Động tác khá nhanh nhẹn, Hải Đăng tự hỏi, đây thật sự là Trì Tuyết? Người muốn cứu Trì Tuyết hôm nay không chỉ có mình Hải Đăng.
Chưa đầy năm phút, bên ngoài đã có người chạy vào phòng. Hoài Nam nhìn thấy Trì Tuyết ngã trên đất, máu bê bết, chạy ngay sang. Anh cởi áo ngoài khoác lên Trì Tuyết.
"Chờ lâu không?”
Trì Tuyết chẳng buồn liếc Hoài Nam diễn màn tài tử giai nhân đã muốn rời đi, anh không giận không hờn, đỡ cô đứng dậy.
Hải Đăng nhìn cảnh này, hừ lạnh. Xem đi, Kỷ Nhiên, cậu chờ cô ta năm năm, cô ta thì sà vào vòng ôm của người khác. Càng sống càng thụt lùi, không biết bao giờ mới khá hơn.
Hải Đăng không quan tâm chuyện sau đó nữa, biết chắc Hoài Nam đã đến, Trì Tuyết kiểu gì cũng không rụng một cọng lông về được đến căn cứ. Khi chạy khỏi hầm chứa, Hải Đăng chợt nghĩ, có nên báo cho Kỷ Nhiên không?
Sau đó, Hải Đăng liền từ bỏ ý nghĩ đấy.
Anh mà báo cho Kỷ Nhiên, anh là cún.
Cứ để Kỷ Nhiên tiếp tục sống vui khỏe với hai cục cưng của cậu ta, cô gái này đã đi được một lần, tốt nhất cứ thế mà biến mất luôn đi.