Giọng nói Thanh Lam rất vang, Quyên trước đây nghe câu này hẳn sẽ tức giận không kiềm chế được, nhưng hôm nay lại khác, cô không những không tức giận, còn nở nụ cười. "Cậu bám theo lý do đấy suốt không chán à?"
Thanh Lam nhìn Quyên, dè chừng nhìn cô, “Cậu không sợ sao?"
Quyên gật đầu, "Sợ chứ".
Quyên quá bình tĩnh, cũng quá bất cần, Thanh Lam chợt nhớ lại Quyên nổ súng ngay tại đám cưới mình, lòng cô dự cảm không hay. Cô lùi lại một bước, Quyên đã thở dài, như thể thất vọng lắm.
“Cậu sợ gì vậy? Tớ đã làm gì cậu đâu?"
Thanh Lam dè chừng nhìn Quyên, lớn giọng, "Nếu cậu động vào tôi, tài liệu về thân phận của cậu sẽ nằm trên bàn Kỷ Nhiên trong vòng một nốt nhạc".
Thanh Lam từ lúc biết Quyên có dây dưa với tổ chức Red, cô đã nghĩ đến ngày này, nên tự tạo cho mình một khóa an toàn. Chỉ là với Quyên dường như không mấy tác dụng, cô cong môi chế nhạo, đi từng bước một về phía Thanh Lam.
Thanh Lam càng lúc càng lùi ra sau, Quyên càng tiến lại gần. Giọng nói có vẻ hơi nhỏ, luồn lách vào tai cô khiến lưng cô đẫm mồ hôi. "Thanh Lam, cậu là bạn tôi, không có nghĩa khi nào tôi cũng sẽ khoan dung với cậu".
Ánh mắt Quyên rất đáng sợ, trong đó không hề có tình cảm mà Thanh Lam quen thuộc, Thanh Lam chợt bối rối, không biết đâu mới là Quyên. Là trước đây, cô gái hồn nhiên đi cùng cô, hay bây giờ... người trong bóng tối này mới là Quyên?
Quyền thì thầm, “Cậu nói cũng được, không nói cũng được, nhưng với một điều kiện, hôm nay cậu có thể rời khỏi đây".
Thanh Lam sợ run, “Cậu muốn làm gì?"
Quyên không nói, ra hiệu với người phía sau. Thanh Lam vừa quay đầu đã thấy một lực rất mạnh đánh vào cần cổ, cô ngất đi, ngã soài trên mặt đất. Quyên cúi xuống nhìn cô, ngồi xuống lục điện thoại của Thanh Lam. Quyên kiểm tra toàn bộ, rồi tắt máy ném ra ngoài cửa sổ.
Một vệ sĩ ngồi cạnh Quyên, hỏi nhỏ, "Xử lí thế nào?"
Quyên ngẫm nghĩ một lúc, “Nhốt lại. Đừng để cậu ấy chạy đi".
Quyên nhìn ra cửa sổ bên ngoài, nhanh chóng lấy túi xách, leo lên xe rời đi. Trong lúc cô không để ý, hai bóng người dần hiện ra sau đấy, một bóng đen thì thầm, "Đuổi theo."
Bóng đen còn lại gật đầu, nhanh chóng hòa mình vào màn đêm.
Mỗi tuần Kỷ Nhiên đều đưa Trì Tuyết đi khám thai một lần, khi vừa ra khỏi viện hai người dự tính quay về biệt thự nhà Kỷ Nhiên. Lần đầu tiên Trì Tuyết đến đây, càng đi gần cổng cô càng muốn lùi bước, sợ hãi kèm với lo âu tràn lên, đến khi xe dừng trước cửa lúc nào cũng không biết, Kỷ Nhiên biết cô căng thẳng, anh không ép buộc gì cô, trái lại còn lái xe rất chậm cho cô ổn định tâm trạng của mình, "Đừng căng thẳng vậy... Em không tin anh sao?"
Trì Tuyết lắc đầu, “Em tin anh, nhưng mà em gặp mặt bố mẹ anh... Em lo em không đáp ứng được yêu cầu của họ với một cô con dâu".
Kỷ Nhiên chớp mắt, ánh sáng trong mắt tan ra rất ôn hòa, "Em đáp ứng được."
Trì Tuyết thoáng ngẩn ra, xe đã dừng trước cửa từ bao giờ. Cô nhìn ra ngoài, cổng sắt tường cao, ngôi nhà giữa lòng thành phố vẫn rộng đến không thấy cửa sau. Kỷ Nhiên mở cửa xe ra, đưa tay ra đỡ cô, "Xuống đây nào." Trì Tuyết hít sâu, đành xuống xe, từ xa loáng thoáng thấy hai người đi về phía họ. Đây là lần đầu tiên Trì Tuyết nhìn thấy bố mẹ Kỷ Nhiên sau lần ở nhà ông nội, bố anh đi đầu, là một con người nghiêm nghị, Trì Tuyết không thấy ông nở nụ cười, gương mặt giống Kỷ Nhiên đến bảy tám phần. Trì Tuyết nhìn trộm ông, có lẽ vì ông như phiên bản sau này của Kỷ Nhiên, nên cô không quá sợ hãi. Bởi vì ông cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt rất giống Kỷ Nhiên, thì ra đôi mắt anh được di truyền từ ông ấy.
Bên cạnh ông là một phụ nữ trung niên, tuy đã có tuổi nhưng bà vẫn còn rất đẹp. Có lẽ giữ gìn khá tốt, cũng có thể thời gian nhân từ với bà đến nỗi, khi nhìn người ta không thể đoán được tuổi thật của bà. Lúc nhìn thấy cô, bà nở nụ cười ngay.
“Các con về rồi à?"
Không giống như nhà của cô, bố mẹ Kỷ Nhiên không có ý bài xích hay lợi dụng, hai người chỉ đơn giản là mỉm cười chào đón, lại làm Trì Tuyết thư giãn hẳn. Mẹ Kỷ Nhiên bước đến, vẫy vẫy cô, "Con lại đây".
Cô thoáng nhìn sang anh, Kỷ Nhiên đã gật đầu, Trì Tuyết đành đến trước mặt bà. Trì Tuyết mang thai sắp sinh mới về nhà, bà vội đến đỡ cô.
"Từ từ thôi, con không có gì phải vội hết."
Bà cười tươi như hoa, vuốt bụng Trì Tuyết một chút. Ánh mắt dịu dàng đến nỗi Trì Tuyết quên cả trả lời. Ông không đến sờ soạng gì, chỉ đứng xa xa nhìn hai người, Trì Tuyết cúi đầu, “Cháu chào hai bác”.
Bà lộ vẻ không vui, "Bác cái gì, cưới cũng cưới rồi, con cũng có rồi. Gọi bố mẹ."
“... ” Trì Tuyết nhìn hai người, hình như chuyện phát triển hơi nhanh, cô chưa nắm được tiết tấu là mấy. Cô e dè gọi, "Mẹ... bố..."
Bà liền tươi cười như hoa, kéo tay Trì Tuyết vào trong.
“Đúng rồi, vậy mới ngoan. Con vào đây ăn tối đi."
Ông đi theo cả hai vào trong, chợt nhận ra gì nên quay lại nhìn.
"Thằng nhóc này, không biết đến đỡ vợ mày hả? Còn đứng đó làm gì?"
Kỷ Nhiên nghe ông quát, trong phút chốc đờ ra, sau đó mỉm cười. Bình thường ông la mắng một câu, anh sẽ không nhìn ông cả một ngày, khi này ông mắng anh như thế, anh chỉ thấy trong lòng có thứ gì đó mới được tìm về.
Trì Tuyết nhìn thoáng phía sau, bà nhìn thấy cô nhìn Kỷ Nhiên dịu dàng như vậy, trong mắt càng lộ vẻ vừa lòng hơn. Bà vỗ vỗ tay, dịu cô vào trong.
"Thằng Nhiên nó chăm sóc con không tốt, hỏi gì cũng không biết. Mẹ làm đại vài món, hy vọng con thích".
Trì Tuyết lắc đầu, “Con dễ ăn lắm, anh ấy tốt với con lắm... Không phải không chăm sóc con đâu”.
Chẳng có người mẹ nào thích hạ thấp con mình, chỉ thích nghe người khác khen con mình tốt. Trì Tuyết nói vậy, bà chỉ mỉm cười. Trì Tuyết ngồi dùng bữa, len lén nhìn ông. Đến khi ông bắt gặp ánh mắt cô, mới gấp cho cô một miếng sườn. Có lẽ trước đây chưa từng nhẹ nhàng với ai ngoài bà, nên ông hơi lúng
túng. “Ờm, con ăn đi."
Trì Tuyết chỉ thấy hốc mắt hơi đỏ, dáng vẻ của ông khá giống bố cô, chỉ là bố cô biết cô có thai cũng chẳng thèm hỏi han một lần. Trì Tuyết vội vã cảm ơn.
“Cảm ơn... bố”.
Sau đó lại gắp sườn cho ông, “Bố cũng ăn đi".
Tất nhiên, cô không quên bà đang ngồi cạnh mình. Ông nhìn cô dịu ngoan, trừng mắt liếc Kỷ Nhiên, "Thấy chưa? Con dâu còn biết gắp đồ cho bố mày, còn mày thì sao? Mấy năm trời không thấy anh gắp cho tôi miếng rau nữa".
Kỷ Nhiên múc canh ra chén, đưa cho cô, sau đó mới gắp cho ông một ít giá xào.
"Đây ạ, bố ăn đi, bớt nóng... Con lấy vợ về gắp thịt cho bố rồi còn gì, bố còn muốn gì nữa."
"Đây là thái độ với bố đó à?" Ông suýt thì nạt Kỷ Nhiên, nhưng nhìn Trì Tuyết ngồi cạnh, giọng không tự chủ nhỏ xuống sợ dọa cô. Trì Tuyết nhìn mọi người, lúc này mới thôi không lo lắng nữa. Cô nhìn sang anh, khẽ nắm tay anh dưới bàn.
Lúc trước Kỷ Nhiên nói muốn cho cô một mái nhà, có cứ nghĩ đó chẳng qua là câu nói sau cơn say mà thôi. Nhưng lúc này đây, ngồi với bố mẹ anh, Trì Tuyết mới hiểu có lẽ từ khi đó, Kỷ Nhiên đã nghiêm túc với chuyện này rồi.
Trì Tuyết từ nhỏ đã không có cuộc sống hạnh phúc, lớn lên cũng chẳng có gì nổi bật. Làm chuyện gì cũng cầm chừng không nổi trội lên, có lẽ may mắn của cả đời cô, dùng để gặp một người.
Cũng là người đang ngồi cạnh cô lúc này đây...Trăng đêm vừa nhỏ lên cao ngoài cửa sổ, rọi sáng khắp một vùng phòng.
Trên giường có hai người đang nằm, giọng nói cô gái êm dịu như một bài hát ru.
"Nếu có con anh đặt tên là gì?"
“Tùy em".
“Sau này cho con học ở đâu?”
“Tùy em".
Trì Tuyết không nói nữa, mang theo câu tùy em nhẹ nhàng đi vào giấc mơ. Trì Tuyết ngủ rất sâu giấc, đến khi cô thở đều đều rồi, Kỷ Nhiên mới dần lần ra ngoài cửa sổ. Gió đêm lạnh lẽo bật tung cửa sổ, Kỷ Nhiên men theo ánh trăng đọc tin nhắn trên điện thoại.
Trên điện thoại là tấm ảnh một cô gái đang lén lút đứng trước nhà anh, phía sau còn hai bóng đen lờ mờ. Một trong số đó, sườn mặt nghiêng khá quen thuộc, Kỷ Nhiên không nhớ đã gặp ở đâu rồi. Kỷ Nhiên gõ tin nhắn một hồi lâu, mới quay đầu nhìn Trì Tuyết nằm trên giường, rồi lại nhìn tấm ảnh trên điện thoại, trong đáy mắt tia sáng vụt tắt, không khí có phần âm u.
Điện thoại rung báo tin nhắn, Kỷ Nhiên gọi sang, bên kia có người bắt máy ngay. "Anh Nhiên, chúng ta mất dấu Thanh Lam rồi."
“Cô ta biến mất ở đâu?” Kỷ Nhiên hỏi ngược, bên kia đọc một địa chỉ. Anh xoa cằm, rồi thở dài, "Được. Cậu tìm từng nhà một quanh khu đó cho tôi, sống phải thấy người chết phải thấy xác. Tìm bằng được cô ta cho tôi".
"Vâng."
Kỷ Nhiên nghĩ đến tấm ảnh chụp được, không biết Quyên đến nhà anh làm gì. Anh đã nhiều lần cảnh cáo cô ta, nhưng Quyên hết lần này đến lần khác đều cố tình không hiểu. “Theo sát Quyên, điều tra xem gần đây cô ta có gì khác không”.
Bên kia đồng ý rất nhanh, Kỷ Nhiên gập điện thoại, leo lên giường ôm lấy cô.
Trì Tuyết đang ngủ say sưa, vẫn biết tìm đường vào lòng anh cuộn tròn. Trong đêm vắng, chỉ có giọng nói của anh là rõ ràng.
“Ngủ ngon".