Ngày hôm sau, cô vẫn như thường lệ đến công ty làm việc, cô chuẩn bị xong bước xuống nhà thì đã chẳng thấy bóng dáng anh đâu nữa. Hôm qua xin nghỉ một ngày, hôm nay lên sớm trong văn phòng còn chưa có ai.
Cô vừa mở máy tính bàn lên, kiểm tra lại ghi chú và lịch trình, thì có người đến vỗ vai cô.
Cô vừa nhìn lại, đã thấy gương mặt đang mỉm cười của Quế Chi.
“Ái chà, xem ai đây".
Cô lườm Quế Chi, đã thấy Quế Chi cười khanh khách ngồi cạnh cô, bày ra dáng vẻ hóng hớt.
“Cậu không có gì cần nói sao?"
“Nói gì bây giờ?"
Cô chớp mắt hai cái, dáng vẻ ngây thơ vô tội. Quế Chi nhìn cô gợi đòn thế này, mới đẩy nhẹ đầu cô một cái, “Nói mau, hôm qua cậu đi đăng kí kết hôn cơ mà. Không phải cậu
đá Hoài Khanh rồi sao? Đào đâu ra chồng mà cưới vậy hả?"
“Từ trên trời rơi xuống đó".
“Thôi đi, ở đâu rơi xuống kêu tớ ra hứng giùm cho nè."
Quế Chi ôm choàng lấy cổ cô lay lay lắc lắc, Trì Tuyết đành giơ tay lên đầu hàng.
“Được rồi, được rồi tớ nói được chưa."
Bấy giờ Quế Chi mới thôi, ngồi xuống cạnh cô ra chiều cậu có thể bắt đầu rồi. Cô cũng không biết bắt đầu từ đâu, đành phải nói từ hôm qua.
“Anh ấy tên Kỷ Nhiên, hôm qua tớ và anh ấy vừa đăng kí kết hôn".
Đây là lần đầu tiên Quế Chi nghe thấy trong miệng cô có một cái tên phái nam khác ngoài Hoài Khanh, cô cố gắng nhớ lại những mối quan hệ của cô xem thử anh Kỷ Nhiên lại là anh nào. Trong đầu không ngừng liên tưởng đến rất nhiều khả năng, rồi đột nhiên hét lên:
"Kỷ Nhiên? Đừng nói là cậu kết hôn với Kỷ Thiếu thật đó chứ? Mọi tin đồn trong công ty những ngày qua là thật sao?"
"Suỵt! Cậu be bé cái miệng thôi, người khác nghe thấy bây giờ".
“Không lẽ cậu hận tình nên tìm đại đối tượng kết hôn hả? Còn là Kỷ Thiếu nữa”.
Cô lắc đầu.
“Không phải đâu".
Quế Chi lại càng lo lắng hơn, cô là một cô gái truyền thống thế nào, Quế Chi cũng biết. Chuyện đột nhiên đăng kí kết hôn thế này không giống chuyện mà cô sẽ làm, cưới hỏi còn phải qua dạm ngõ, ra mắt họ hàng, làm sao chóng vánh thế này.
Hoài Khanh quen với cô ngần ấy năm, Quế Chi đã nhiều lần khuyên bảo cô vẫn quen anh chàng đấy, Quế Chi vừa nhìn qua đã biết anh ta chẳng phải hạng tốt đẹp gì, có mấy lần cô tìm cách vạch trần bộ mặt thật của anh ta, nhưng mãi đến nay vẫn không có cơ hội. Mấy ngày trước cô khóc lóc kể lể với cô vụ Hoài Khanh, tuy là miệng thì cô mắng Hoài Khanh không ra gì, nhưng trong lòng còn mừng thầm vì cuối cùng cô cũng dứt được tên đểu cáng ấy rồi. Vậy mà hôm qua lại nghe một tin sốc khác, cô kết hôn.
Nếu là xem mặt sau đó kết hôn cũng không nhanh đến thế, cô mới chia tay mấy hôm đã có chồng, làm sao Quế Chi không lo lắng cho được.
“ Kỷ Thiếu gì đó có lừa cậu không? Hay cậu bị người ta nắm thóp gì rồi?" Cô lắc đầu nguầy nguậy.
“Không phải như cậu nghĩ đâu. Tớ... tự nguyện cưới mà".
Quế Chi nhìn cô, không thấy cô có vẻ ấm ức hay khó xử gì, khi này mới hơi yên tâm phần nào.
“Đó là người thế nào vậy?”
Cô nhớ đến dáng vẻ của anh, bên ngoài bảnh bao, bên trong nhiều tiền đúng là cực phẩm.
“Anh ấy... tốt lắm."
Quế Chi cạn lời với cô, đánh giá này qua loa lấy lệ cũng vừa thôi. Nhưng lấy được một câu tốt lắm của cô, Quế Chi càng tò mò người này hơn nữa. Với mắt nhìn người của cô, đã quen một Hoài Khanh tận chừng ấy năm, không biết có một Hoài Khanh thứ hai nữa không. Quế Chi nghĩ miên man thế, nhưng ngoài mặt vẫn dửng dưng như không, chỉ nói một câu:
"Tớ chưa từng gặp Kỷ Thiếu bao giờ chỉ nghe tin đồn loáng thoáng, ngày nào đó cậu cho tớ gặp mặt được không?”
"Được, khi nào có dịp tớ sẽ hẹn cậu."
Lần này cô nhận lời ngay, trong lòng thầm nghĩ có khi Quế Chi chỉ hứng thú nhất thời rồi thôi, cô rất ít khi để tâm vào những chuyện khác. Không phải là cô không muốn giới thiệu anh với Quế Chi, nhưng quan hệ của hai người không giống những cặp vợ chồng khác, nên thành ra cô không muốn giới thiệu anh với nhiều người, sau này có đường ai nấy đi cũng không cần giải thích với ai nữa.
Tuy là hơi áy náy với Quế Chi vì không nói rõ ra được, nhưng mà cô biết Quế Chi cũng lo cho mình mới tò mò về anh đấy thôi.
Tập đoàn Eudora nằm trên một tòa nhà lớn trong khu đô thị mới, lọt thỏm trong cây xanh rợp bóng đường đi. Tòa nhà trung tâm cao hơn tám mươi tầng, các phòng ban của Eudora đều ở trụ sở chính này.
Nhân viên trong này làm không thấy ánh mặt trời, buổi sáng tám giờ đến công ty, buổi tối hơn chín giờ mới quay về nhà, có khi chưa xong việc thì chuẩn bị sẵn giường chiếu ngủ luôn tại văn phòng. Vốn là chủ quản của công ty này, nên anh rảnh rang để mà suy nghĩ được, đã là hơn bốn giờ chiều.
Văn phòng của anh nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, biệt lập hoàn toàn với những nhân viên khác. Trong phòng vị trí trung tâm đặt một bàn lớn, ở trên đấy có đủ thư từ họp đồng văn bản trình kí đến kẹp giấy, sợi thun. Tuy có nhiều đồ vật nhưng khi nào cũng gọn gàng ngăn nắp.
Bên trái có một cửa sổ làm bằng kính trong, mỗi ngày anh đều buông rèm che bớt ánh sáng. Bên phải là một kệ sách dài, bên trên có rất nhiều hộc tủ, từ mấy con ếch phong thủy đến hồ sơ dự án. Trên tường treo đồng hồ và vài bản vẽ dự án an viên.
Đi ra một chút, là một bộ bàn ghế sô pha dùng để tiếp khách, khi nào trên bàn cũng có một bình trà thơm nóng. Thật ra văn phòng của anh rất ít khi tiếp khách khứa, thường sẽ ra ngoài gặp mặt hoặc đến phòng họp chung, nhưng thói quen chuẩn bị sẵn trà nước đã theo anh từ ngày bắt đầu thành lập công ty, nên nhất thời khó mà bỏ được.
Hôm nay vừa đến công ty đã có rất nhiều chuyện phải lo, từ việc bàn hợp đồng đến dự chi tài chính, đến khi anh ngẩng mặt lên thì trời bên ngoài đã tắt nắng xế chiều. Bấy giờ thư kí mới đưa hồ sơ trình kí cho anh.
Anh đọc hồ sơ rất nhanh, như thể sau mỗi lần lật giấy đã có thể nắm được toàn bộ nội dung trên văn bản khô khan, sau đó mới đặt bút xuống kí tên. Thư kí thấy anh kí xong thì nhận lại, rồi mới bước ra khỏi phòng tiếp tục đóng dấu.
Làm xong chuyện rồi, anh mới có thời gian nghĩ về chuyện hôm qua. Anh ngồi ngược sáng, ánh sáng tô vẽ trên gò má góc cạnh của anh, tạo một vẻ thâm trầm chuyên chủ. Anh cứ ngồi như thế, mãi cho đến khi trợ lí vào lại văn phòng đứng bên cạnh, anh mới nhìn lên.
Trợ lí làm việc cho sếp mình đã lâu năm, chuyện vui buồn của sếp cũng nắm được trong lòng bàn tay, nhưng hôm nay Kỷ Nhiên chợt nhìn anh ta thế này, khiến anh ta không hiểu ra sao cả.
"Sếp, có chuyện gì vậy?"
"Cậu có bạn gái chưa?"
Trợ lí nhìn chăm chăm anh, không biết nói gì cho phải, đột nhiên sếp lại nhìn mình hỏi một câu như vậy, khiến anh không rõ ý sếp thế nào, vẫn thành thật đáp.
“Tôi có bạn gái được hai năm rồi."
“Vậy..."
Anh đột nhiên không nói được lời nào nữa, không lẽ hỏi là nếu một cô gái không muốn mình đối xử tốt với cô ấy, thì phải làm thế nào sao? Vậy là anh yên lặng không nói gì. Trợ lí đang dỏng tai lắng nghe, nhưng sếp của mình lại chẳng nói gì nữa. Vậy là anh ta càng không hiểu rốt cuộc sếp mình muốn gì.
Anh không nói chẳng rằng, anh cầm một tách trà lên, lẳng lặng nhấp một ngụm. Trà đã về chiều, nên không còn ấm nữa, vị ngả sang đắng.
Bấy giờ anh mới nói với trợ lí, "Tôi có hỏi anh về một người tên là Trì Tuyết. Con của ông Trì Nguyên, tìm hiểu đến đâu rồi?"
Trợ lí nghe đến đây thì không nghĩ nhiều, chuyện sếp hỏi về một người cũng không phải kì lạ gì, người trong ngành này, không quen biết rộng thì không thể tồn tại được trong giới. Nên anh ta mới đáp, “Ông Trì Nguyên thì đơn giản, còn con gái của ông ấy không có nhiều thông tin, thêm vài hôm nữa hỏi thăm bạn đại học thử."
Anh không ừ hử gì, trợ lí đã quen với việc sếp trầm tư như vậy rồi, nên cũng không lên tiếng gọi anh.
“Cậu hỏi thăm thử, chuyện gia đình cô ấy..."
Trợ lí ngẩng đầu, không tìm thấy suy nghĩ thật của anh nên đành thôi. Anh ta không biết sếp mình muốn gì, nhưng nếu sếp đã ngỏ lời thì đành nhận lời đã rồi tính sau.
"Vâng, tôi biết rồi".
Mặc dù trong lòng anh ta vẫn còn hơi lợn cợn, chẳng biết khi không sếp mình lại chú ý đến một cô gái như thế làm gì. Nhưng vẫn gật đầu đồng ý rồi rời khỏi văn phòng của anh.