Trì Tuyết không khóc lóc nhiều, gạt nước mắt rồi chỉ nhìn sang ánh đèn sáng lóa bên ngoài. Herry Nguyễn ngồi sau xe với cô, không hỏi cô vì sao lại vùng đi, cũng không có ý định chạm vào vết thương lòng của cô, nên cả hai duy trì sự im lặng suốt quãng đường. Herry Nguyễn nhìn thấy xe sắp về nhà mình, mới nhìn Trì Tuyết.
“Sắp tới nhà tôi rồi, em có muốn vào không?"
Trì Tuyết sựng nhớ lại, rồi nhìn sang phía Herry đang ngồi đối diện, mỗi lần cô chật vật, trùng hợp làm sao, Herry cũng xuất hiện ngay gần đó. Đêm nay cũng không ngoại lệ, Trì Tuyết tính lắc đầu, thì Herry nói trước.
“Tôi nói em nghe, em cũng biết xung quanh tôi khi nào cũng có chó săn, nếu em không vào, ngày mai đồn ra tới tận đâu nữa tôi cũng khó thoát được tốt nhất em cứ ngồi trong xe đi vào bãi đã”.
Trì Tuyết liếc nhìn anh, không thích mấy với cụm từ chó săn anh dùng, cô lồng mấy ngón tay vào nhau, rồi lắc đầu.
“Nếu tôi vào để ai chụp được còn mệt hơn".
Herry Nguyễn nhìn trợ lí đang ngồi trên ghế phụ, “Em nghĩ nếu em ra ngoài, tên ấy tìm thấy em, em sẽ đối chọi được với anh ta sao?"
Herry nhún vai, “Trong nhà có cả trợ lí của tôi, em còn lo lắng gì?"
Trì Tuyết liếc nhìn trợ lí của Herry ngồi trên ghế phụ, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Cô không nghĩ gì nhiều nữa, chỉ đành theo đoàn của Herry vào trong nhà. Quả thật, bây giờ nếu cô ra ngoài, gặp anh lần nữa, cô không chắc mình rời đi dễ dàng như vậy. Herry đi cách cô một khoảng, trợ lí cũng đi theo sau, tuy trợ lí thắc mắc vì sao Herry lại lôi Trì Tuyết về căn hộ riêng của anh, nhưng giữa đêm rồi mà còn làm ra chuyện hiểu lầm này không phải phong cách của Herry, cô đi theo có gì còn lấp liếm cho anh ta tốt hơn.
Trì Tuyết đi vào trong nhà Herry, tìm một góc ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi, dáng vẻ không muốn ở đây quá lâu. Herry gọi trợ lí ngồi cạnh cô, rồi rót cho hai người đồ uống. Trợ lí vừa lướt facebook vừa nhìn tin nhắn nội bộ công ty, nhìn sang chỉ thấy Trì Tuyết đang ngồi thẩn thờ nhìn vào khoảng không, có vẻ mang nhiều tâm sự lắm. Trợ lí cũng là phụ nữ với nhau, cô cũng xinh xắn thuận mắt, nên cô mới lân la hỏi dò.
“Em đang nghĩ gì vậy?"
Trì Tuyết bấy giờ mới nhìn thấy trợ lí của Herry, cô lắc đầu.
"Không có gì đâu."
Trì Tuyết cầm điện thoại đang rung ra, hơn mấy chục cuộc gọi nhỡ. Quế Chi và Kỷ Nhiên xen kẽ mỗi phút một lần, Trì Tuyết nghĩ gì bật chế độ bay, rồi nhét lại vào trong túi áo. Herry Nguyễn quay lại thì Trì Tuyết đang ngồi bó gối trên ghế sô pha, đôi mắt trống rỗng không muốn nói năng gì. Thật lòng mà nói, Herry vẫn thích cô cười hơn. Cô thế này chẳng giống dáng vẻ bận rộn ríu rít khi gặp anh trước đây chút nào. Anh không rõ về những chuyện Trì Tuyết đối mặt, càng không hiểu được sự đau lòng của cô, nên bao nhiêu sự an ủi cũng chỉ hóa thành một câu hỏi.
“Em có đói không? Tôi đặt cơm rồi".
“...” Trì Tuyết không đáp, nếu anh đã đặt cơm còn hỏi cô đói không làm gì. Herry thoáng nhìn sang bên trợ lí, như hỏi xem trợ lí sao không nói chuyện với cô. Trợ lí nhún vai, Trì Tuyết ngồi đấy khó giao tiếp, cô cũng đâu còn cách nào nữa. Bọn họ không mấy thân thiết, cũng chẳng tiện hỏi những điều sâu hơn.
Herry đã đặt cơm, nên cả ba ngồi trong phòng khách chờ giao hàng đến, anh chốc chốc lại ngó sang Trì Tuyết, rồi đưa cho cô hộp khăn giấy, trợ lí trừng mắt với Herry, không biết tên này lịch thiệp như vậy từ bao giờ, đã thấy Trì Tuyết cầm lấy. Herry giải thích.
"Nếu em đau lòng quá thì khóc đi".
Herry quan tâm, Trì Tuyết cảm thấy biết ơn, nhưng vẫn không làm tâm trạng cô khá lên chút nào. Lúc này cô không cần dùng đến, nhưng vẫn cầm lấy bịch khăn giấy, suy nghĩ xa xôi.
Trợ lí cảm thấy hai người rất kì lạ, nhưng không nói rõ được kì lạ ở chỗ nào. Thành ra cô cứ ngồi như thế, rồi chờ shipper giao hàng đến. Herry Nguyễn rất nhiều lần muốn tiếp cận, nhưng Trì Tuyết không có ý gì tỏ ra muốn giao tiếp cả, anh cũng đành thôi. Shipper chẳng mấy chốc thì giao hàng đến, trợ lí lon ton ra cửa đem hết đồ bên ngoài vào. Có lẽ Herry không biết Trì Tuyết thích ăn gì nên gọi khá nhiều đồ ăn, nào là súp cua, cháo đậu xanh, cơm gà xối mỡ. Trợ lí chỉ để hộp cơm trước mặt Trì Tuyết, cô vẫn không động đậy gì, mặc dù mùi thức ăn thơm phức thỉnh thoảng lan tới tận bên này, Trì Tuyết vẫn không có cảm giác đói.
Herry Nguyễn thấy cô cầm đũa không nói, thành thật mà nói anh không quen bộ dạng này của Trì Tuyết chút nào. Mỗi lần gặp cô đều để lại cho anh một ấn tượng khác nhau, lúc thì hoạt bát, lúc thì dịu dàng dưới bóng chiều tà. Chỉ có cô bây giờ ngây ngây dại dại là anh chưa từng nhìn thấy bao giờ, Herry vốn là người không mấy sâu sắc, vậy mà vẫn sinh ra cảm giác xót cô. Anh xé đũa ra, đặt vào tay Trì Tuyết. Khi cô nhìn sang, anh đã nói ngay:
"Cho dù em có giận dỗi hay đau lòng gì, có thực mới vực được đạo, ăn đi rồi có sức mà đau lòng."
Trì Tuyết thấy anh kiên quyết, biết không phải nhà mình nên không có chỗ cho cô õng ẹo, đành phải cầm đũa lên rồi lấy một ít cơm, chan thêm nước chấm rồi ăn từng chút một. Đói khát là cảm giác của cơ thể, cơm ngon nhưng tâm trạng không tốt nên nhai gì cũng như nhai sáp. Trì Tuyết cứ ăn cơm không như thế được mấy muỗng, thì Herry mới nói với trợ lí.
"Một lát anh ra ngoài một mình được rồi, em ở đây trông cô ấy giúp anh".
Trợ lí đang ăn súp, khi này mới nhớ ra Herry tối nay có một buổi họp báo. Herry bận rộn như vậy vẫn nhớ đến sắp xếp chỗ cho Trì Tuyết, quả là chuyện lạ đời nhất trong tuần này trợ lí gặp phải. Trợ lí dùng ánh mắt đảo sang Herry, ánh mắt thiết tha mong đợi đến mức Herry ăn không thấy ngon, đành phải theo trợ lí ra ngoài ban công, né Trì Tuyết để nói chuyện riêng. Trợ lí hỏi:
“Anh tính giữ cô ấy đêm nay đấy à?"
Herry hơi ngẩn ra, "Ý em là sao? Không được sao?"
Trợ lí gấp muốn chết, "Herry! Đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Anh còn dám chứa gái trong nhà nữa? Nếu đám phóng viên biết được thì anh chết chắc. Thuê phòng khách sạn cho cô ấy là được rồi".
Herry vốn có tình cảm khác lạ với Trì Tuyết, anh cũng tính giữ Trì Tuyết đêm nay, nhưng giờ nghe lời trợ lý mới bỏ ý định đó. Trợ lý thấy Herry thông suốt, mới gật đầu với anh.
“Được rồi, bây giờ em đi chuẩn bị phục trang cho anh, lát nữa đi họp báo nói năng cẩn thận vào".
Herry gật đầu, trợ lí đã đi vào trong lấy đồ cho anh. Trì Tuyết hạ đũa từ bao giờ, thấy anh mới ngước mắt nhìn lên, trong đôi mắt vô hồn không có tiêu cự nào. Herry Nguyễn không biết những người khác sẽ có cảm xúc gì khi nhìn thấy đôi mắt Trì Tuyết, riêng anh, khi nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu, mấy hàng mi phất phơ che đi cảm xúc trong đáy mắt, anh chỉ thấy trong lòng thương cô. Cảm xúc đến tự nhiên như thế, Herry bối rối khẽ quay đi. Giọng hơi lạc tông.
“Tối nay em muốn ở đây không?"
Trì Tuyết nghe vậy lắc đầu ngay, tuy Herry đoán trước được điều này rồi, nhưng trong lòng vẫn hơi thất vọng, anh thở dài.
“Vậy lát nữa tôi đặt phòng khách sạn giúp em."
Herry nghĩ gì đó rồi lại không yên tâm, anh cầm bút viết nhanh trên giấy ghi chú màu vàng chanh một dãy số, rồi dán lên bàn gần vị trí của Trì Tuyết, anh giải thích.
“Bây giờ tôi cần tham dự một buổi họp báo, lát nữa tôi sẽ đặt phòng khách sạn giúp em. Đây là số điện thoại của tôi, có gì em cứ gọi. Giúp người thì giúp cho trót, em đừng ngại”.
Trì Tuyết không biết vì sao Herry lại giúp mình, nhưng thành thật mà nói sự giúp đỡ của anh đến rất đúng lúc. Trì Tuyết hiện giờ không có chỗ để đi, tiền bạc trên người cô cũng không nhiều, nên dù xuất phát từ đâu, Herry giúp cô như vậy đã là hết lòng hết dạ, Trì Tuyết thoáng cảm kích, gật đầu nói một câu chân thành:
“Thành thật cảm ơn anh".
Herry thấy cô không khách sáo, trong lòng càng vừa lòng với cô hơn. Trì Tuyết biết mình cần gì, cũng không quá dồn ép bản thân, cô nhận sự giúp đỡ nếu cần thiết, không giả vờ giả vịt gì cả. Herry thoáng nhìn Trì Tuyết, rồi đi vào trong chuẩn bị ra ngoài. Herry vừa mới đi, trợ lí cũng nối gót theo sau, dáng vẻ khá vội vàng. Trợ lí nhìn Trì Tuyết một chút, xách túi lớn túi nhỏ chạy theo.
“Anh ấy quên đồ rồi, em ở đây nhé, chị chạy xuống đưa đồ rồi lên ngay”.
Trì Tuyết gật đầu, trợ lí mới an tâm đóng cửa chạy tìm Herry. Đến khi cả hai đi rồi, Trì Tuyết mới thả lỏng được phần nào, đôi mắt nhìn bài trí xa lạ trong phòng. Đèn điện màu trắng, không phải màu bánh mật như biệt thự của Kỷ Nhiên. Trên tường đầy tranh ảnh áp phích, mấy giải thưởng nghệ sĩ để đầy giá. Bộ sô pha đặt giữa phòng, trên bàn còn đồ ăn dở dang. Trong không khí thoang thoảng hương thơm, không biết là mùi gì. Trong phòng không còn người khác, cô mới thu lại mình trong vỏ ốc, vòng tay ôm chặt thân thể mình, như muốn cuộn tròn lại tìm sự yên tâm. Trì Tuyết không biết bắt đầu từ đâu, suy nghĩ không tự chủ nhớ lại bắt đầu từ ngày ấy.
Ngày đêm ở cùng anh, không biết từ bao giờ Trì Tuyết đã đặt hết niềm tin nơi anh, để rồi hôm nay ê chề như thế này. Trì Tuyết không biết Kỷ Nhiên nghĩ gì khi nói những chuyện này, mà cho dù anh nghĩ gì đi nữa, cũng chẳng trong phạm vi quan tâm của cô nữa. Trì Tuyết phủ người trên đầu gối, vòng tay ôm lấy bản thân mình. Sự thất vọng tràn lên trong lòng như nước lũ cuốn bờ đê khiến cô không sao thở được.
Trì Tuyết không phải là người thích mơ mộng, chấp nhận Kỷ Nhiên cũng vì anh chân thành, nhiều lần cô đã cho anh cơ hội để nói ra, nhưng anh vẫn không nói gì cùng cô cả. Lừa dối cô như vậy, anh có thấy vui không?
Trì Tuyết buông tay, đầu tựa hẳn vào phía sau thành ghế. Mặt mỏi, mi khô cô chỉ nghe thấy tiếng lòng mình tự hỏi, liệu cô là gì với Kỷ Nhiên, hay chỉ là một món đồ anh thích trong những ngày muốn đổi gió sống cuộc sống bình thường? Trì Tuyết lo sợ không dám nghĩ sâu, nghĩ nhiều nghĩ dại nghĩ sai, nhưng cô không sao làm chủ tâm trạng của mình được, đến khi tiếng gõ cửa vang lên ngoài hiên, Trì Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ trợ lí của Herry quay lại. Trì Tuyết dần đi về phía cửa, nắm tay vặn mở ra.