Trans: Toffee
Cốc Tắc Minh dần quen với cuộc sống ở Cực Lạc Cung.
Cái chức vị Ma Tôn này còn bận rộn hơn chưởng môn Thần Toán Các nhiều. Cho dù sự vụ chồng chất cũng không ai dám tới quấy rầy Tinh Biến, y vẫn mỗi ngày từ rất sớm đã đi xử lý đủ thứ vấn đề của ma tu. Buổi tối lúc trở về thường xuyên huyết khí đầy người.
Thi thoảng Cốc Tắc Minh tỉnh khá sớm, nhưng luôn bị Tinh Biến ấn đầu vào lại chăn, bảo hắn ngoan ngoãn nằm.
Lúc Cốc Tắc Minh và Thương Thương rảnh rỗi nói nhảm, Thương Thương có khi nhắc tới, gần đây không khí giữa đạo tu và ma tu cực kỳ căng thẳng. Mà chủ yếu là thế lực ma tu dần lớn, Phật tu Tây Vực lại dần có lực ảnh hưởng, địa vị đạo tu không còn siêu nhiên, vì thế địch ý dần nổi lên, mâu thuẫn tăng vọt.
"Sợ rằng cũng là kiếp số đến." Thương Thương khoan thai nói, "Dù sao đại chiến gần nhất liên lụy tính mạng mấy ngàn vạn người cách đây cũng đã vài ngàn năm rồi."
Trận đại chiến kia Cốc Tắc Minh cũng từng nghe sư phụ nhắc tới. Khi đó phương pháp tu luyện hoàn chỉnh của ma tu vẫn chưa được khám phá ra, phần lớn ma tu cố gắng chống đỡ mấy năm thì chết, xốc không nổi sóng gió gì. Mâu thuẫn chủ yếu vẫn đến từ đạo tu và yêu tu.... Mà nói như vậy cũng không chính xác, thực ra yêu tu cũng có đạo của riêng mình, nhưng vì nhân tộc là người thắng cuối cùng nên yêu tu không thể tự xưng là đạo tu.
Không phải tộc ta, tất có dị tâm.
Quá khứ, đạo tu yêu tu phân đôi thiên hạ. Đạo tu chủ trương thuận lòng trời, yêu tu chủ trương nghịch thiên, mà ma tu khi đó cũng chỉ lay lắt bên trong Thiên Đạo tìm kiếm một cơ hội sống sót, không có tiếng nói. Cuối cùng, đạo tu sinh ra đã có linh trí lấy số lượng áp đảo thắng lợi yêu tu vốn không có cơ duyên không thể mở được linh trí. Từ đó yêu tu gần như biệt tích, yêu mới sinh linh trí thường bị bắt đi luyện hóa, tu luyện thành công phần lớn đều che giấu hành tung.
... Sư phụ sắp chết cũng không bại lộ ra thân phận yêu tu của bản thân.
Cốc Tắc Minh co thành một cục, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm dạ minh châu trên thành giường.
Ánh mắt hắn trong lúc lơ đãng dời sang hộp gỗ. Ngọc trong hộp dưới ánh sáng nhàn nhạt của dạ minh châu được bao bọc bởi một tầng sáng ôn nhuận.
Cốc Tắc Minh: "..."
Hắn lẳng lặng đứng dậy, sửa soạn một lúc, đi tới phòng bếp Thương Thương cố ý sắp xếp cho hắn.
Trong Cực Lạc Cung cũng không thể chỉ ăn không, nhiệm vụ mỗi ngày bây giờ của Cốc Tắc Minh là làm linh thực* cho Cực Lạc Cung.
(*) đồ ăn có linh khí.
Linh thực hắn làm tinh khiết hiếm thấy, Thương Thương rất thích, cũng không lấy không của hắn, ấn theo giá thị trường chuyển tiền vào sổ bạc của hắn ở quầy linh bạc (tài khoản ngân hàng belike).
Trong phòng bếp chất đống linh thực, chuyên để Cốc Tắc Minh làm linh thực cung cấp linh lực sung túc.
Lúc Thương Thương vào nhà, trong tay Cốc Tắc Minh đang là những sợi tơ linh lực mỏng manh, chuyên tâm chế tác linh thực.
Linh ti (tơ) từng chút từng chút rút ra từ trong linh thực, một lát sau đã xuất hiện thành từng đám lớn.
Thương Thương đặt danh sách món ăn yêu cầu lên bàn, lại nhìn động tác của Cốc Tắc Minh một lát, trong mắt là thưởng thức: "Chỉ bằng tay nghề này cảu ngươi, ở Thần Toán Các cũng coi như bảo, lúc trước sao lại luẩn quẩn trong lòng chạy tới vực Vô tận?"
Cốc Tắc Minh dừng một chút: "... Ta chỉ tò mò."
"Vì lòng hiếu kỳ mà bỏ cả thanh danh?" Thương Thương cười nói, "Đạo tu một khi bị biết đã tới vực Vô tận, cả đời đều bị hoài nghi, bài xích."
"... Ta không nghĩ tới ma tu đạo tu lại như nước với lửa đến vậy ..."
"Đạo tu cả ngày lấy khắc chế mà tu hành, đương nhiên thấy ma tu chúng ta phóng túng ngứa mắt." Thương Thương nói, "Lý tưởng bất đồng, có tranh chấp không phải là chắc chắn sao?"
"Còn Phật tu vô tranh quyền thế mà......"
"Cái Phật tu theo là vong ngã*, kéo không nổi mâu thuẫn, có gì hay mà tranh giành." Thương Thương nghĩ nghĩ, "Nhưng đám Phật tu suốt ngày mang cái vẻ ta đây hơn người, ta nhìn phiền lòng từ lâu rồi, chờ chúng ta diệt sạch phách lối kiêu ngạo của đám đạo tu, sẽ đi đập oai của Phật tu sau."
(*) quên mình.
"Ta thấy Ma Tôn hình như rất bận," Cốc Tắc Minh hỏi, "Sao ngươi lại nhàn như thế?"
"Bởi vì ta tìm một sức lao động miễn phí." Thương Thương cười.
Cửa lại bị mở ra.
Biệt Phong đứng ngoài cửa.
Cốc Tắc Minh nâng mắt thấy Biệt Phong.
Sắc mặt Biệt Phong tái nhợt, nhìn qua hình như thương còn chưa lành hẳn.
Hắn ta ném một cái bao lên bàn, nói với Cốc Tắc Minh: "Có khách nhân nhờ ta mời ngươi dệt linh văn (hoa văn)."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!