Sau khi mặt trời xuống núi, tia nắng cuối cùng trong ngày cũng theo đó ẩn náu trong bóng cây.
Trời tối đen.
Trên con phố cũ nát, đèn đường dần sáng lên, cô gái lảo đảo giẫm lên vũng nước bẩn, chiếc váy đỏ của cô mang theo vô số bùn đất.
Cho dù như thế cô cũng chẳng dừng lại một xíu nào, giống như kẻ tù tội bị đuổi bắt, liều mạng chạy như bay.
Cô tên Lâm Chi Nam, là con của gái đứng đường Lâm Dao, sinh ra đã sống trong vết nhơ bẩn.
Thế giới này có người ngợp trong vàng son, nhưng càng nhiều là sâu kiến tham sống sợ chết.
Lâm Chi Nam giống như một túi đồ bỏ đi có thể bị ném ở khắp nơi, cô trôi dạt đến một huyện thành nhỏ không người biết ở Chiết Đông.
Nơi này quanh năm suốt tháng ẩm ướt, uốn lượn bên trong con hẻm nhỏ đều là những cây ngô đồng che lấp mặt trời, quảng cáo chữa bệnh giang mai hay các bệnh lây qua đường sinh dục dán đầy tường.
Đám người phụ nữ trang điểm đậm, mặc váy ngắn đứng ở trước căn phòng tối, dọc theo con hẻm thành một hàng dài.
Người biết đương nhiên sẽ hiểu.
Đàn ông cơm nước no nê mấy ai chịu ở yên ở nhà, đến đây kéo lấy người mà mình vừa lòng vào trong phòng, vừa cởi quần một cái, đã nhét côn thịt vào trong tiểu huyệt không biết đã bị chơi qua bao nhiêu lần.
Chân giường kẽo cà kẽo kẹt, sau khi xong việc cũng chỉ lau qua loa côn thịt vài cái, vứt giấy vào thùng rác.
Sau đó lại lấy ra hai tờ tiền ném xuống.
Gái đứng đường rất rẻ, một lần chơi cũng chỉ tốn 30 tệ.
Chỗ ở của Chi Nam nằm ngay ở phía trên phòng tối làm việc của mẹ.
Dọc theo khe hở của hành lang quanh năm u ám, một đôi mắt ngây thơ kề sát vào đó, tò mò nhìn ngó thế giới.
Cũng không có gì, cô chỉ nhìn thấy đủ loại đàn ông muôn hình muôn vẻ đẩy Lâm Dao vào nhà, có kẻ vừa già vừa xấu, có kẻ đầu trọc bụng bia, vẻ mặt cười dâm đãng, lời nói ô uế hết câu này đến câu khác.
Khi đó Chi Nam không hiểu, cô càng không biết cái gì gọi là “con của gái điếm”, một đứa nhỏ mấy tuổi như cô ngẩng đầu nhìn đám người lớn kia, cho rằng bọn họ đang nói cô nghịch ngợm.
Không ai dạy cô.
Cô vốn là kết quả ngoài ý muốn khi Lâm Dao 35 tuổi, là vướng bận không ném được, sau đó là thời điểm giáo dục bắt buộc, bà ta ném đứa nhỏ vào trong trường.
Sau đó Chi Nam đã hiểu, ở trong giấy tờ trên giáo dục: “Gái điếm” là loại người hạ tiện nhất, bị trói lên cây thánh giá, mặc cho ngàn người thóa mạ.
Con của gái điếm cũng thế.
Cơn ác mộng này ngay từ lúc cô sinh ra đã bắt đầu.
“Đời người giống như đi vào một con hẻm dài sâu không thấy đáy, đen kịt không một ánh sáng, mọi đôi tay vươn ra giúp đỡ đều có ý đồ khác, muốn kéo tôi vào sâu trong đầm lầy.”
“Nhưng tôi không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm.”
17 tuổi bỏ học, năm đó Lâm Chi Nam viết trên nhật ký của mình như vậy, mỗi một nét bút đều cứng cáp.
Cô không cam tâm, cho nên trong hai năm mẹ bệnh, cô từ chối vô số đôi tay không có ý tốt, mượn một khoản nợ kếch xù.