Ngây thơ!
Đừng tưởng rằng cô không nhìn ra, Giang Đình đã nhận thấy cô không biết cắt bò bít tết như thế nào, cho nên muốn chỉnh cô, động tác có thể rõ hơn chút nữa sao?
Chỉ là… Lâm Chi Nam không khỏi nghi ngờ người đàn ông này lấy chuyện chỉnh người làm vui.
Còn thích nhìn người khác làm trò vui cho thiên hạ?
Trong lòng ân cần hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà Giang Đình, trên mặt Lâm Chi Nam bởi vì rượu vang đỏ vào cổ họng và thẹn thùng mà nổi lên một màu hồng phấn.
Cô che giấu xấu hổ bưng ly rượu lên uống một ngụm lại một ngụm, ánh mắt đảo xung quanh, nhưng lại không nhìn Giang Đình.
Nửa phần sau, cô hạ quyết tâm không đụng vào bò bít tết, chỉ ăn bánh mì và nước sốt, hương vị là lạ này khiến cô nhíu mày, lúc này bụng đói cũng đã no, cả người có chút uể oải.
Nhưng cố tình Giang Đình còn làm như không nhìn thấy: “Sao cô không ăn bò bít tết thế?”
“…” Còn hỏi, không phải muốn giả cho anh xem à?
Lâm Chi Nam đỏ mặt đến tận mang tai, không nói gì.
Ngón tay yên lặng nghịch khăn trải bàn, giống như dùng loại hành vi này lẳng lặng kháng nghị.
Giang Đình liếc mắt nhìn qua, cong môi: “Không cắt được à?”
Lâm Chi Nam ừm một tiếng.
Giang Đình liếc mắt ra hiệu cho bồi bàn, đĩa đồ ăn được mang đi, xem ra là muốn để người khác giúp cô cắt.
Bánh ngọt tráng miệng đã được mang lên, hai phần bánh kem việt quất xanh, trên bề mặt trang trí rất đẹp.
Trong lòng Lâm Chi Nam hơi động, cầm thìa múc bánh kem lên ăn, bánh kem bên dưới càng ngày càng nhỏ, chỉ là việt quất xanh trên bề mặt bánh vẫn còn nguyên vẹn.
“Không thích ăn việt quất?” Giang Đình chú ý đến động tác của cô.
Lâm Chi Nam ừm một tiếng.
[Theo như bạn học của Đường Nhã Nam nói, hình như cô ấy có thói quen rất kỳ lạ, thích ăn dâu tây, nhưng lại không thích dâu tây trên bánh kem, nói đúng hơn là không thích cảm giác ăn chung bơ và dâu tây, giống như đang ăn sữa chua hỏng.]
[Nhưng lật tìm các đoạn phỏng vấn sau khi cô ấy thành danh cũng không nhắc đến, đáng giá nghiên cứu.]
“Việt quất đặt ở trên bơ, cảm giác rất lạ, lần trước tôi ở trong tiệm bánh gato nếm thử qua một lần, giống như bị hỏng vậy.”
Lâm Chi Nam chống tay lên cằm, múc việt quất đến bên mép đĩa: “Những hoa quả khác tôi cảm thấy bỏ lên bánh kem hương vị cũng rất lạ, chẳng qua ăn riêng cũng không tệ lắm, chua chua ngọt ngọt.”
Ánh đèn chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn như hoa đào đỏ của cô, mấy điểm mê say, cúi đầu ngây thơ buồn rầu.
Đối diện Giang Đình vì lời này của cô mà dao ăn trong tay hơi dừng lại.
Từ nhà hàng Tây đến chỗ đỗ xe có một đoạn, cô gái đi theo sau Giang Đình vài mét, bước chân nhỏ.