Lâm Chi Nam biết mình không nên sinh lòng bất lực vào bây giờ, có thể được Giang Đình nhắc nhở vài câu, quan hệ này đã tiến triển vượt qua sức tưởng tượng của cô, xây Vạn Lý Trường Thành cũng không phải là việc của một sớm một chiều, cũng không thể trực tiếp để Giang Đình thương lượng cửa sau cho cô, đưa cô vào Yến Kinh.
Vì thế cô thở dài, lẩm bẩm.
“Nếu như bây giờ tôi trở về nhà, đoán chừng cơ hội đi học cũng không có.”
Cô nói: “Đám người mẹ tôi, có lẽ sẽ vì tiền mà tùy tiện tìm người gả tôi ra ngoài, không thì chính là…”
Lời còn chưa dứt, bụng đã sôi ùng ục, giống như còn chưa đủ ngại, liên tiếp vang lên mấy lần.
Ngón tay đang gõ trên thủy tinh của Giang Đình hơi dừng lại, liếc mắt nhìn bụng cô, lỗ tai cô gái đỏ lên.
Mặt cô đã vùi vào trong cốc cafe, không thấy rõ vẻ mặt, chẳng qua từ gò má bên cạnh đỏ ửng thì không khó phỏng đoán.
Nếu đổi cốc cafe thành vạc nước, đoán chừng cô sẽ nhảy vào.
Anh ta lơ đãng nhếch môi.
“Chuyện đó…” Lâm Chi Nam ngẩng đầu, cánh môi đã bị cắn hằn lên dấu răng, dáng vẻ xấu hổ.
Cô nói: “Cơm trưa tôi ăn hơi sớm.”
Đúng ra căn bản không ăn, da mặt Lâm Chi Nam đã dày đến vô địch, nếu đã ầm ĩ đến nước này, cô dứt khoát vò đã mẻ không sợ sứt.
“Giang tiên sinh, anh đói bụng không?” Lâm Chi Nam quẫn bách cười: “Lần trước nhận lại một vạn tệ kia, tôi rất áy náy, tôi mời anh ăn một bữa cơm được chứ?”
Người trước mắt giống như đóa hoa đào nở rộ trước mắt Giang Đình, anh ta nhìn hai giây rồi gật đầu: “Được.”
…
Bên trong một nhà hàng tây nào đó, khúc dương cầm nhẹ nhàng vang lên.
Phía trên bàn cơm kiểu Tây là chiếc đèn chùm, ánh sáng chiếu xuống bàn, phản xạ lên bộ dao nĩa, bồi bàn ngay ngắn trật tự mang đồ ăn lên, chỉ một lát sau, khai vị là bánh mì và bò bít tết đã được mang lên.
“Giang tiên sinh, rượu vang đỏ vẫn giống như trước kia sao?” Bồi bàn hỏi.
Giang Đình đang tựa vào ghế, khẽ gật đầu.
Sau đó Lâm Chi Nam lập tức nhìn thấy phong cảnh hoa mắt nhất, bồi bàn từ trong xô đá lạnh lấy ra một chai rượu vang đỏ, chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy vào trong ly, giống như một đóa hồng khiêu vũ, mùi thơm thoang thoảng.
Động tác vô cùng chuyên nghiệp, nháy mắt ly rượu vang đỏ đã được đưa đến trước mặt cô.
“Cảm ơn.” Lâm Chi Nam nhỏ giọng nói, cầm lên thử uống một ngụm, lông mày nhất thời giương lên.
Vẻ mặt nhảy cẫng, chỉ thiếu nước viết lên mặt.
Cô hỏi Giang Đình: “Giang tiên sinh, anh thường xuyên đến nơi này à?”