Lần thứ nhất ở trong xe, nghe cô nhắc đến chuyện này, Giang Đình đã cảm thấy cô nói chuyện viển vông lại buồn cười, bây giờ cũng thế.
Khi đó một tia nắng tiến vào trong đôi mắt tràn ngập mơ ước của cô gái, giống như những ngôi sao.
Giang Đình mỉm cười, nhưng ý cười lại rất lạnh nhạt.
“Cô muốn vào Yến Kinh?”
“Ừ.”
Anh ta cũng không vòng vèo: “Đại khái cô còn chưa hiểu rõ chính sách ở Đế Đô, tất cả các trường cấp ba sẽ không thu nhận học sinh từ bên ngoài đến, sau đó cô còn ở lại chỗ này lãng phí thời gian?”
Có lẽ lời này quá nghiêm khắc, cô gái lúng túng nhìn anh ta: “Tôi biết…”
Lúc giương mắt lại có chút e sợ, những ngôi sao nhỏ trong mắt kia cũng rơi mất một nửa, giống như bị anh ta đâm thủng nằm mơ giữa ban ngày.
Giang Đình không nể mặt nói: “Phần lớn thời gian cô dành cho công việc, khi đó những người khác đều đang nghiên cứu khổ học, tiếp nhận giáo dục, chênh lệch càng xa, phấn đấu tiến lên, chẳng qua chỉ là chuyện viển vông.”
Giang Đình trực tiếp làm rõ ảo tưởng của cô: “Có phải bây giờ cô cảm thấy vừa làm vừa học rất đắc ý? Hành động như thế không khác lẫn lộn đầu đuôi.”
Xen vào chuyện của người khác, hành động này từ lúc Giang Đình rời trường đã không còn.
Nhưng hoặc là thiếu nữ ngây thơ thực sự khiến anh ta cạn lời, hoặc là ước mơ của cô của cô đâm trúng dây thần kinh nào của anh ta, Giang Đình sinh lòng trắc ẩn, không khỏi dao động.
“Hiểu rõ mình muốn gì mới là điều quan trọng.”
Giọng điệu của anh khá lịch sự, thiếu nữ bị anh ta liên tục nện mấy câu, chỉ còn lại phần gáy.
Đầu càng lúc càng cúi thấp, cắn môi không nói gì.
Ánh mắt Giang Đình liếc qua ngoài cửa sổ, chạng vạng tối, ánh chiều tà chiếu lên mặt anh ta, người đàn ông nhìn dòng người chỉ còn lại thưa thớt trên đường, tâm trạng xem như khá tốt.
“Giang tiên sinh, cảm ơn anh.”
Giang Đình quay đầu, khi gương mặt nhỏ nhắn một lần nữa ngước lên, ảm đạm đã biến mất, cảm kích ngưng tụ trong đôi mắt màu trà, hiện ra ánh sáng rung động.
“Từ xưa đến nay chưa từng ai nói với tôi những thứ này, bọn họ sẽ chỉ nói cô được, hoặc không được.”
Lâm Chi Nam nghiêm túc nhìn anh ta: “Lời anh nói đã làm tôi tỉnh lại, cảm ơn anh.”
Người đàn ông không nói gì, ánh mắt rơi vào đuôi mắt cô.
Lông mi giống như cánh quạt khẽ chớp động, lại giống như cánh bướm bay nhảy, ánh nắng bên cửa sổ chiếu vào, vò nát phần ảo mộng ở trong đáy mắt cô.
“Chẳng qua có lẽ trước mắt tôi vẫn sẽ làm việc ở khách sạn, chờ tích góp đủ tiền sẽ quay về nhà tham gia thi đại học.”
Lâm Chi Nam muốn nói sao cô có thể không hiểu được sự quý giá của thời gian chứ, nhanh chóng đuổi theo giấc mơ, nhưng không phải mỗi người sinh ra đều có tư cách nói đến giấc mơ.
Giấc mộng diễn viên của Đường Nhã Nam, có anh ta, có nhà máy dược Đường thị chống đỡ, nhưng cô không có gì.