“Tôi nói rồi, chúng ta đi thôi, ở đây có thú vị gì đâu? Đến lúc đó tìm trên mạng ít đồ đưa đến là được.” Nam sinh đeo kính không kiên nhẫn.
Vốn dĩ là chọn môn học, giáo sư bố trí nhiệm vụ về nghiên cứu bối cảnh sáng tác của họa sĩ chủ nghĩa hiện thực phương Tây, tổ bọn họ nộp mấy lần đều bị trả về, nói là lý luận nông cạn, lý luận suông.
Giáo sư sau này lười đọc, đưa tờ rơi về triển lãm tranh này cho bọn họ, để bọn họ trải nghiệm.
“Tôi chưa từng nghe thấy cái tên Marcel. Marian này, vừa xem đã biết là một họa sĩ không tên tuổi, chúng ta muốn đi xem cũng phải xem Van Gogh, Picasso.”
“Đi thôi, đi thôi.”
Liên tiếp phải tiếng thúc giục, nam sinh mặc áo khoác bên cạnh cũng bị thuyết phục, đang chuẩn bị rời đi, một giọng nữ nhẹ nhàng ở phía sau lưng vang lên.
“Bạn học, tôi cảm thấy anh nói không đúng, hơn nữa còn nói trước tác phẩm của ngài Marcel. Marian là một chuyện rất không lễ phép.”
Hai người vừa quay lưng lại, chẳng biết từ bao giờ sau lưng đã có một cô gái mặc bộ đồ màu vàng, thanh xuân rực rỡ xinh đẹp hơn hoa đào.
Lời phản bác đến đầu lưỡi của hai người cũng theo đó dừng lại, mặt đỏ lên.
“Họa sĩ danh tiếng cũng không thể đại biểu cho bản thân giá trị nghệ thuật.” Lâm Chi Nam mỉm cười, dẫn đến cổ họng hai người đối diện ngứa ngáy.
“Lúc Van Gogh còn sống cũng chẳng có ai hỏi thăm, sau khi qua đời thanh danh truyền khắp, truy cứu nguyên do, chẳng qua là suy nghĩ của ông ấy vượt quá quy định, thế kỷ 19 không cách nào tiếp thu được.”
Không cần quay người Lâm Chi Nam đã có thể cảm nhận được phía sau lưng có một ánh mắt đang nhìn.
Nhịp tim cô đập rất nhanh, trong đầu lại đang vắt hết óc tìm từ, trang bức thảm nhất chính là bị lộ tẩy, cần phải ổn trọng.
Vẻ mặt Lâm Chi Nam bình tĩnh lạnh nhạt.
“Nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai, thế giới tinh thần của ngài Marcel. Marian cũng được mọi người truyền bá rộng rãi, đến lúc đó, tất cả kết luận bây giờ đều bị lật đỏ!”
Lời này là nói cho người phía sau nghe, Lâm Chi Nam muốn cho anh ta lưu lại ấn tượng sâu với mình.
“Hơn nữa hạ bút sinh tri kỷ, thế giới rộng lớn như thế, chắc chắn sẽ có người hiểu được tranh của ông ấy, đồng thời được lợi rất nhiều.”
Hai người đối diện bị cô chặn đến á khẩu không nói được gì, Lâm Chi Nam lễ phép cười một tiếng, sau đó xoay người.
Giang Đình đứng ở phía sau cách đó không xa, ánh mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào cô.
Cô gái ngẩn người, giống như ngoài ý muốn.
Lông mi hơi run, mang theo kích động, cô cong môi cười: “Giang… Giang tiên sinh, sao anh lại ở đây?”
Giang Đình nhìn thấy khổng tước kiêu ngạo nhìn thấy anh, lập tức biến thành ốc sên.
Lại bởi vì xưng hô mà nói lắp, dừng lại khoảng hai giây, nhất thời không nói chuyện.
Nếu như không đoán sai, vừa rồi cô muốn gọi tên thẳng tên anh ta.
Giang Đình.