Lần này toàn bộ đàn ông ở đây đều nhìn về cô gái trong ngực Diêu Phong.
Chỉ có Lục Nhất Hoài và Giang Đình là không để ý đến, thì thầm gì đó.
“Chỗ nào giống?”
Người kia đáp: “Còn không giống à, ánh mắt câu người, đôi môi đỏ kia.”
Diêu Phong cũng là một con người không có tiết tháo gì, rõ ràng đang sờ ngực cô gái kia, còn bảo cô ta quay sang cho mấy người đàn ông khác nhìn.
“Có phải rất giống không, xấu hổ còn mang theo e sợ, giống Lật Nhu y đúc, kém cô ta một chút phong tình.”
“Thích thì cậu bao cô ta đi.” Người đàn ông ở đối diện tiếp lời: “Chẳng qua có một số đại mỹ nữ sẽ hơi tốn công.”
Câu này vừa vang lên, Viên Thắng Văn ngồi trong một góc, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội đáp lời: “Xinh đẹp hơn cô ta? Chỉ sợ mấy anh chưa thấy qua mỹ nhân càng câu hồn hơn.”
Anh ta vốn chỉ là người ở mép ranh giới này, thật vất vả năn nỉ anh họ cho đi tụ hội cùng, sao có thể không nghĩ cách lộ mặt.
“Các anh biết Đường Nhã Nam chứ, chính là ngôi sao qua Mỹ phát triển đấy, đó mới gọi là quốc sắc thiên hương, cô ấy…”
Viên Thắng Văn giảng sinh động như thật, chưa từng phát hiện bầu không khí trong phòng bao đã sớm lạnh xuống, anh họ của gã ở đối diện liều mạng hướng gã nháy mắt, hận không thể giết chết gã, nhưng trong miệng gã càng nói càng trôi chảy.
“Người phụ nữ như thế mới xứng là vưu vật, nếu có thể cùng Đường Nhã Nam…”
Viên Thắng Văn nói đến mặt mày hớn hở, lúc chạm vào ánh mắt ở Giang Đình ngồi chếch đối diện, lời nói đột nhiên im bặt.
Đồng tử người đàn ông đen kịt, lạnh như băng.
Cả người Viên Thắng Văn run lên.
“Xin lỗi Giang Tổng, em họ tôi mới đến không hiểu chuyện, anh đừng chấp nó làm gì.” Anh họ ở bên hòa giải: “Trở về tôi sẽ dạy dỗ nó.”
Trên lưng anh ta đều là mồ hôi lạnh.
Trong giới này có ai không biết, Đường Nhã Nam là tối kỵ của Giang Đình, dù cho phần lớn người đều chưa chứng kiến qua đoạn tình yêu này cũng biết tuyệt đối không thể lấy cô ta ra nói đùa.
Lúc ra ngoài, anh ta quên không nhắc chuyện này cho Viên Thắng Văn biết.
Bầu không khí trong phòng bao trở nên ngột ngạt.
Hai người gặp rắc rối không ngừng đổ mồ hôi lạnh, Giang Đình ngồi ở giữa ghế sofa lại làm như không nghe thấy, không đáp lại câu gì, chỉ nhíu mày lạnh lùng.
Rõ ràng đã chọc đến anh ta.
Cũng may trong phòng có mấy người làm nóng bầu không khí, cười nói chuyển đề tài, ngầm đoán, Viên Thắng Văn dám chọc Đường Nhã Nam, chỉ sợ không lăn lộn được ở Đế Đô.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên.
Diêu Phong theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy Lục Nhất Hoài cầm điện thoại ra nhìn, chỉ thấy trong đáy mắt bất cần đời lướt qua chút… Dịu dàng?
Ôi chao, thật đúng là hiếm.