Trong bữa tiệc, không biết là ai nói câu: “Khổ cho Hoài Tử, gần như là cứu yếu giúp đỡ người nghèo.”
Lời này sâu xa biết bao, lẳng lặng thổi phồng Lục Nhất Hoài.
Khoảng cách giai cấp là một cách cửa lớn không cách nào vượt qua, mà trong lòng cũng có trung tâm biên giới, Lục Nhất Hoài và Giang Đình chính là đối tượng mà mọi người chạy theo.
So sánh với một Giang Đình ít nói lạnh lùng, nhìn như hoàn khổ, thật ra một Lục Nhất Hoài sâu không lường được mới khiến người ta càng cảm thấy khó hiểu.
Nghe thấy lời này, khóe miệng Lục Nhất Hoài cười tượng trưng, ngay cả một câu đáp lại cũng chẳng muốn.
Anh ta dập tắt đầu thuốc, nói với Giang Đình: “Người anh em, tôi là tay mơ mới vào ngành, sau này mong cậu nương tay cho.”
Mặc dù trong lời nói là uể oải, nhưng nụ cười lại vô cùng cuồng vọng.
Giang Đình cũng đi theo cười: “Ngại quá, con người của tôi không có tật xấu gì, chỉ thích trị mấy tay mơ.”
“Mẹ kiếp!”
Bầu không khí trong bữa tiệc nhất thời trở nên thân thiện hơn.
Sau vài tiếng cười vang, cửa phòng bị gõ hai lần rồi đẩy ra, quản lý dẫn theo bốn, năm gương mặt xinh đẹp ở phía sau, dáng người cao gầy, khoảng chừng hai mươi, là nụ hoa khiến cho người ta muốn hái nhất.
Nhìn qua bọn họ giống như sợ hãi, thế nhưng động tác lại vô cùng lớn mật, sau khi được chọn thì trực tiếp ngồi lên đùi người đàn ông đã chọn mình.
Chỉ một giây sau đã có một bàn tay thăm dò vào dưới váy cô gái, tùy ý di chuyển.
Cũng có cô gái muốn ngồi bên cạnh Lục Nhất Hoài và Giang Đình, một người lạnh nhạt, một người câm như hến.
“Tôi nói này Hoài Tử, chuyện gì xảy ra với cậu thế. Chẳng lẽ ở trong quân đội mấy năm, cậu đã hóa thân thành liễu hạ huệ rồi?”
Diêu Phong trêu chọc, bên cạnh có người nháy mắt ra hiệu.
Chẳng qua bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cho nên anh ta cũng không sợ.
Giang Đình không chạm vào nữ sắc, chuyện này anh ta hiểu được, Lục Nhất Hoài cũng như thế thì có chút khác thường.
Anh ta vừa sờ hoa huyệt của cô gái trong ngực, vừa nói thầm vào bên tai cô ta, bảo cô ta đi quyến rũ anh chàng đẹp trai kia, sẽ bao cô ta một tháng.
Nhóm “tiểu công chúa” trong này rất thức thời, biết không thể chọc vào mấy người này, chỉ có thể ôm Diêu Phong khóc.
Gương mặt ửng hồng kiều diễm, hai chân lại cọ qua cọ lại, tạo thành phong cảnh đẹp, mấy người đàn ông ở sofa bên cạnh đều nhìn về phía bên này.
“Này, có ai cảm thấy cô ta rất giống ngôi sao nữ đang nổi, tên là gì ấy nhỉ, Lật… Lật Nhu!” Không biết là ai nói một câu.