“Đương nhiên không chịu, nhưng trong nhà còn có một người khác bảo thủ, hai hổ tranh đấu, nhất định sẽ có một con bị thương.”
Anh ta đưa tay ra gối lên gáy, vẻ mặt không tập trung: “Để đám tiểu bối chúng tôi sống chết mặc bay là được.”
Nghe thấy thế, trong mắt Giang Đình lướt qua ý cười.
Sống chết mặc bay? Chỉ sợ sau khi max cấp lại đổi chỗ.
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã chuyển đến chỗ ghế sofa. Mấy người đàn ông gương mặt anh tuấn, khí chất không tầm thường cầm ly rượu, nâng cốc nói cười.
Bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm thành thị như ẩn như hiện, đèn đuốc sáng lên, bóng người như ẩn như hiện.
Bên trong cửa sổ, khói thuốc lượn lờ ở giữa ngón tay Lục Nhất Hoài, che đi đôi mắt thăm thẳm của người đàn ông kia, con ngươi phá lệ đen kịt.
“Ông ngoại bảo cậu về để giúp mình?” Giang Đình lắc ư chén rượu trong tay hỏi: “Minh Đông Trí Nghiệp?”
Minh Đông Trí Nghiệp trong miệng anh ta là công ty con bất động sản thuộc tập đoàn Minh Đông.
Minh Đông trải qua nửa thế kỷ, từ lúc do một tay ông ngoại của Lục Nhất Hoài là Dương Thế Sâm phát triển, phát triển từ bất động sản cho đến bây giờ trở thành đế quốc buôn bán, bao gồm chữa bệnh, bất động sản, giáo dục, nghỉ dưỡng… đều có sản nghiệp, nhưng bất động sản vẫn là lực lượng nòng cốt của tập đoàn Minh Đông, cũng coi như là con rồng hàng đầu trong lĩnh vực bất động sản của Hoa Quốc.
Chân chính khiến nó không thể lay động là vào thế kỷ 20, Dương Thế Sâm gả con gái mình cho con trai trưởng Lục Kiên của tổng tham mưu trưởng quận ủy trung ương.
Từ đó coi như thực hiện đúng nghĩa quyền thương kết hợp.
Đối mặt với nghi vấn của bạn tốt, Lục Nhất Hoài ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Giang Đình: “Thằng con trai nhà cậu của cậu đâu, không phải công ty con dưới trướng của tập đoàn đều do anh ta quản à?”
Lời này của Giang Đình rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi, Lục Nhất Hoài sâu xa nhìn thoáng qua anh ta: “Cậu còn không biết à?”
Giang Đình nhướng mày: “Tôi phải biết ư?”
Rõ ràng là bị anh ta kéo xuống nước, con người của Dương Tấn này là một viên đạn giấy, sốt ruột lập công nhưng lại không có não, vừa lên cầm quyền chưa được bao lâu đã muốn lấy sạch sản nghiệp bất động sản ra khai đao.
Giang Đình chỉ dùng một chiêu giương đông kích tây đã khiến gã ta tự nguyện nhảy vào trong hố.
“Nghe nói cầm bất động sản chơi rất thoải mái.” Những người khác không rõ tình huống hai bên, nói ra tình hình thực tế: “Hơn một tỷ nhân dân tệ trôi theo dòng nước, còn bắt ông bô nhà anh ta giúp anh ta đi chùi đít.”
“Theo như tôi thấy loại người ngu xuẩn này, phải để chính anh ta thử xem, ngồi lên vị trí kia mới biết được bản thân mình là ai.”