Nói xong, anh ta lập tức nhìn thấy cô gái trợn mắt nhìn mấy giây, mới hiểu được đây là anh tự giới thiệu.
“Giang Đình, Giang Đình.” Đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, lặp đi lặp lại cái tên này, làm cho Vương Tấn đang lái xe hít vào một hơi lạnh.
Thật đúng là có người không biết sợ, gọi thẳng tên Giang Tổng.
Mà dưới ánh mắt sáng lấp lánh của Lâm Chi Nam, Giang Đình ngồi bên cạnh lại im lặng.
Anh ta không có em gái, bên người cũng chỉ có con nhóc Hàn Tinh không ngừng la hét om sòm, chẳng lẽ cô nhóc 18 – 19 tuổi đều như thế?
Giang Đình thấy trong đôi mắt hồ ly kia giống như có vô vàn sao trời, giống như châu báu vậy.
Vốn dĩ là kiều hoa được tưới nước, lúc này càng nổi bật hơn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trong ánh mắt dịu dàng này, Giang Đình rời mắt.
“Là Đình trong triều đình ư?” Cô nhóc vẫn còn đang hỏi: “Hay là chữ đình có bộ thủy không minh kia?”
“…”
Thật đúng là người có mười vạn câu hỏi vì sao, Giang Đình đáp: “Đình trong triều đình.”
“Chi trong chi tử vu quy, nam trong phương nam.”
Giang Đình tùy ý cô lẩm bẩm, không bình luận, cô bé này có khẩu âm riêng, lúc nói chuyện có hương vị nhẹ nhàng, không tính là khó nghe.
Không biết có phải là do trao đổi tên khiến cô gái không còn câu nệ như trước, trước đó ngay cả chân cũng không dám động, giống như một con chim cút nhỏ, nay lại dịch đến bên cạnh anh ta.
Động tác di chuyển này đúng là không tốt, trong nháy mắt khoảng ghế da bị cô ngồi xuống lộ ra vũng nước ẩm.
Cô thiếu chút nữa kinh hãi đứng bật dậy.
Giang Đình rũ mắt nhìn, năm ngón tay ở trên khăn vô cùng căng thẳng, giống như gây ra đại họa, ngay cả móng tay cũng nổi lên màu hồng phấn.
“Tôi… Tôi sẽ lau sạch.”
Chú ý đến ánh mắt dò xét của anh ta, gương mặt cô gái chuyển thành màu gan heo, xấu hổ co người lại.
Đây là coi anh ta như hổ dữ?
Giang Đình nói sang chuyện khác: “Cô làm thêm ở Vạn Hào à?”
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc người kia chủ động hỏi mình, không uổng công mình giả bộ như kẻ ngu.
Lâm Chi Nam đè xuống mừng rỡ như điên trong lòng, trên mặt lại có chút thẹn thùng.
“Không phải, đó là công việc chính thức của tôi, ba tháng trước tôi đến Đế Đô…”
Lâm Chi Nam kể lại những lời trước đó đã nói với Đường Tử Dự ra, thiếu đi mấy phần tinh thần chán nản, đều là mới ra khỏi núi, thiếu nữ chưa rành thế sự, không ngừng hướng đến thế giới.
“Chẳng qua mặc dù tạm thời không cách nào đến trường, nhưng cách một thời gian tôi sẽ đến trường đại học gần đó nghe giảng ké.”
“Vừa rồi tôi cũng mới đi nghe giảng xong, không ngờ bản thân lại sơ suất.” Nhắc đến chuyện vừa rồi, trên mặt cô gái lóe lên khó chịu.
Giang Đình không nói gì, chỉ cười nhạt, nụ cười đó rất qua loa.
Trong xe lại một lần nữa khôi phục lại trầm mặc, chỉ còn lại ngón tay thon dài gõ nhẹ lên ống quần.
Đủ để cho cô trầm mặc không nói gì.
Lâm Chi Nam không cách nào từ ý cười nhạt nhẽo của Giang Đình, biết được suy nghĩ của anh ta.