Đây là sợ anh lôi cô đi bán à? Khóe miệng Giang Đình giật giật.
“Cô đi đâu?” Anh ta hỏi: “Hay là để Đường Tử Dự đến đón cô?”
Cô dừng lại mấy giây, còn chưa kịp phản ứng, trong đôi mắt màu trà đều là mờ mịt, Giang Đình ngước mắt nhìn cô.
“Tôi… Tôi và Đường Tử Dự không thân quen.”
Có lẽ nhìn ra Giang Đình hiểu lầm, gương mặt vừa mới hạ nhiệt độ, trong nháy mắt đã hiện lên một áng mây màu hồng, lúng túng nhấn mạnh từng trước: “Lần trước tôi ở ven đường đâm vào xe anh ta, anh ta có lòng tốt đưa tôi đến bệnh viện băng bó.”
“Làm phiền anh đưa tôi đến khách sạn Vạn Hào là được.”
Lòng tốt? Thằng nhóc kia cũng không phải kiểu người thích xen vào việc của người khác.
Giang Đình: “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Xe quay đầu, rõ ràng là đi về hướng khách sạn Vạn Hào, lúc Lâm Chi Nam lau cánh tay, bắt đầu thực sự dò xét anh ta.
Ánh mắt liếc qua một đoạn tay áo sơ mi, phía trên là cúc áo sơ mi đen, thanh nhã giống như nghiên mực đặt trên trang giấy trắng.
… Ôn nhuận như ngọc, công tử hữu lễ, mang theo ánh sáng của toàn thế giới.
Lâm Chi Nam nghĩ đến tư liệu mà thám tử đưa cho: “..”
Câu này là nói về Giang Đình ư? Thời kỳ đại học và hiện tại cũng kém quá xa.
Người trước mắt này rõ ràng mang đến cho cô cảm giác không dễ tiếp cận, tuy không khiến cho cô cảm giác được cao cao tại thượng, ưu việt, hoặc là từ trên cao nhìn xuống, nhưng phần cằm góc cạnh sắc bén, môi mỏng, đã khiến cho người ta cảm thấy mấy phần xa cách.
Cũng may cô mượn cơ hội này giải thích rõ ràng chuyện với Đường Tử Dự, chỉ là muốn trò chuyện thêm hai câu với anh ta thật đúng là khó.
Núi không dịch chuyển, cô chỉ có thể leo núi.
“Hôm nay rất cảm ơn anh, tiên sinh.” Lâm Chi Nam nhẹ giọng nói: “Nếu như không có anh lên tiếng, tôi đoán mình sẽ không rời khỏi được giao lộ kia, thật sự cảm ơn anh.”
Bốn mắt nhìn nhau, thâm thúy xen lẫn cảm kích khôn cùng.
Thiếu nữ thì thầm, trong nụ cười xen lẫn rưng rưng, rõ ràng là may mắn sống sót sau tai nạn.
Nụ cười như thế vô cùng thuần túy, không làm ra vẻ xấu hổ, trong đôi mắt như nước hồ thu đều là hình bóng phản chiếu của anh ta.
Bị cô nhìn chằm chằm như thế, Giang Đình chỉ cảm thấy mò được một con gà con trong nước.
Anh ta chỉ thuận tay làm, mà cô coi đó là ân cứu mạng, vây quanh ống quần anh kêu to.
“Còn nữa, anh có thể cho tôi số tài khoản không, tiên sinh?” Trong lời nói của cô mang theo câu nệ: “Quay về tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh.”
Mở miệng một tiếng tiên sinh, nghe rất phiền, Giang Đình cau mày: “Giang Đình.”